Nhưng mà nữ nhân vừa nãy, hắn cảm thấy có phần quen mắt!
Sau khi Tử Kha ngồi xuống, Xích Hoàng tuyên bố: "Đại hội tỷ thí tứ tộc, thiên tài tứ tộc mời vào hội trường.
"
Đầu tiên đi vào là Diệp gia, Diệp gia thiếu chủ Diệp Hiểu dẫn dắt mười người thiên tài đi vào hội trường.
Kế đến là Lâm gia, dẫn đội của Lâm gia là đại tiểu thư Lâm gia Lâm Huyên.
Lâm Huyên một thân bạch y thanh lạnh như tiên tử không nhuốm bụi trần, cô là đệ nhất thiên tài Lâm gia, cũng là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc.
Lâm Huyên mỹ nhân này khiến Tử Kha chuyển dời ánh nhìn, một mỹ nhân như vậy so với người trước non nớt hơn nhiều.
Tuy rằng thiếu chút ý vị, nhưng cũng tạm được.
Ánh mắt Tử Kha không chút cố kỵ, Lâm Huyên tự nhiên cũng cảm giác được, khuôn mặt vẫn giữ vẻ băng lạnh, không hề có chút sắc mặt tốt dành cho Tử Kha.
Tiếp đến đi vào hội trường là Tần gia, Tần gia do Tần gia thiếu chủ Tần Hàn dẫn đội.
Sắc mặt Tần Hàn có chút trắng bệch, bị nhốt trong địa lao Dung vương phủ lâu như vậy, đã trở thành sự sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
Vị thiếu chủ tuấn tú của Tần gia dường như đã biến mất, nay Tần Hàn cho người cảm giác âm u, hắn mang theo sự hận thù đối với Dung Vương và Sở Cửu Ca đến.
Hắn chằm chằm nhìn theo lối vào của thiên tài Sở gia, đợi người nữ nhân đem lại cho hắn nỗi nhục không cách nào phai mờ xuất hiện.
Sở Cửu Ca!
Đội ngũ của Sở gia xuất hiện tại hội trường tỷ võ, nữ tử dẫn đội một thân y phục màu đỏ, chói mắt như liệt hỏa.
Màu sắc chói mắt đến vậy, thiếu chút đốt cháy ánh mắt âm trầm của Tần Hàn.
Hắn dường như bị điện giật, nhìn vào thân hình đó, đây là Sở Cửu Ca?
Sở Cửu Ca lại có dáng vẻ như vậy?
Sau khi hắn rời khỏi địa lao, nghe đến rất nhiều lời đồn liên quan đến Sở Cửu Ca.
Nghe nói sau khi Sở Cửu Ca trở thành vị hôn thê của Dung Vương, đã có thể tu luyện lại từ đầu, hơn nữa lại trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng mà tin tức nghe được từ miệng người khác, sao có thể kích thích bằng tận mắt nhìn thấy.
Đây sao có thể gọi là đẹp lên rất nhiều, đây hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, nếu như khi xưa cô đẹp như vậy, hắn cũng sẽ không.
.
Hắn vậy mà lại bị lừa lâu như vậy, đáng ghét!
Sở Cửu Ca cảm nhận được ánh nhìn đầy sự oán độc phẫn nộ kia, đáy mắt vụt qua hàn ý.
Tần gia thiếu chủ bị nhốt trong địa lao của Dung vương phủ nửa tháng đã mất hết mặt mũi, nhưng mà vẫn may là không thiếu cánh tay, đôi chân cũng không bị phế, cũng không chết.
So với Sở Cửu Ca lúc trước, hắn đã tốt hơn quá nhiều.
Hắn có tư cách gì oán hận.
Khi Sở Cửu Ca xuất hiện, Tử Kha cảm thấy đệ nhất mỹ nhân Xích Linh Quốc trước đó đã không còn chút sắc thái nào.
Đây mới là mỹ nhân thật sự, vô cùng tuyệt mỹ, khiến một người luôn soi mói khuyết điểm của người khác như hắn cũng không nói được gì.
Hơn nữa cô lại rất đặc biệt, đôi tròng mắt linh động đó mang theo vài phần mị sắc.
Trông thì phóng khoáng nhưng lại mang vài phần hàn ý có thể chấn nhiếp kẻ khác, như thể hỏa liên tại địa ngục, khiến người cảm thấy nguy hiểm nhưng lại muốn tiếp cận.
Sở Cửu Ca từ từ đi về phía Tần Hàn, cười lạnh nói: "Chúc mừng ngươi ra ngục, thảm họa lao ngục không dễ chịu chứ! Sau này vẫn nên ít làm việc xấu đi.
"
Mọi người ngây ra, thảm họa lao ngục đó tuyệt đối là vết nhơ lớn nhất của Tần thiếu chủ, Sở Cửu Ca lại dám ngay tại đại hội tứ tộc, trước mặt nhiều người nói ra, không nghi ngờ gì là giáng một bạt tai mạnh vào mặt Tần Hàn.
Trên mặt Tần Hàn lộ ra biểu tình thống khổ, nhìn Sở Cửu Ca nói: "Sở Cửu Ca, khi xưa ta quả nhiên mắt bị mù.
May là lúc trước thoái hôn, một người độc ác như ngươi cho dù thiên phú có cao hơn nữa, cũng không có tư cách làm vị hôn thê của ta, vào cửa nhà của Tần gia.
"
Hắn phải cho mọi người biết, Sở Cửu Ca cho dù có đẹp hơn nữa, hắn có thê thảm hơn nữa, người nữ nhân này cũng là người Tần Hàn hắn không cần.
"Phụt!" Nghe đến lời như vậy Tử Kha đột nhiên cười ra tiếng.
"Một mỹ nhân như vậy ngay cả bổn hoàng tử cầu còn không được! Thiếu chủ của một gia tộc nhỏ nhoi lại thoái hôn nàng, có phải đầu óc có vấn đề?" Tử Kha cười đùa nói.
Đối với hắn