"Nhận thua, xin lỗi, ngươi đừng mơ!" Mai Cơ cũng bị vị hoàng tử đó sủng hư rồi, kiêu ngạo tự đại, sao có thể nhận thua.
Sở Cửu Ca chơi đùa mảnh đao lá liễu trong tay, lạnh giọng nói: "Vậy ngươi đừng có hối hận!"
Cô đã nhìn rõ tất cả sơ hở trong chiêu thức cô ta, luận về tốc độ cô ta không bằng cô, luận về kinh nghiệm chiến đấu bọn họ hơn kém nhau không biết bao nhiêu cấp bậc.
Cho dù thực lực cô không đạt đến ngưng hồn cảnh nhất trọng, đối với Sở Cửu Ca mà nói, đối đầu với cô ta là một việc vô cũng dễ dàng.
"Binh binh binh!"
Song phương lại lần nữa động thủ, cô vừa nghe Sở Cửu Ca muốn dùng con dao đó tổn thương gương mặt mà cô luôn tự hào, trong lúc giao thủ đặc biệt để ý gương mặt của mình, e sợ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.
Mà cô càng như thế, lúc chiến đấu càng vướng tay vướng chân, lộ ra sơ hở đếm không xuể, tạo cho Sở Cửu Ca không ít cơ hội ra tay.
Thực lực ngưng thể cảnh lục trọng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, thân hình Sở Cửu Ca như quỷ hồn bám trên người Mai Cơ.
"Phụt phụt phụt!" Hàn quang băng lạnh lóe qua, Mai Cơ mơ hồ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn.
Tay vừa sờ, toàn là máu.
Ánh mắt cô trở nên ngây ngô, triệt để sụp đổ rồi.
Mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn gương mặt xấu xí toàn là máu kia, một mỹ nhân lôi cuốn trong phút chốc biến thành như vậy.
Bọn họ căn bản không nhìn rõ Sở Cửu Ca động đao như thế nào.
Trước khi là thần trộm cô từng học qua y, đối với cấu tạo của gương mặt rất quen thuộc, rạch vào đâu có thể khiến người trở nên xấu xí nhất, cô biết rất rõ ràng.
Nay gương mặt này của Mai Cơ chính là kiệt tác của cô! Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười lạnh.
Mai Cơ đang sụp đổ trong lúc bị đả kích cũng quên mất là đang giao đấu với Sở Cửu Ca, đôi mắt ngấn lệ nhìn điện hạ của cô mà chạy qua, muốn nhào vào lòng điện hạ của họ, để điện hạ của họ an ủi cô báo thù cho cô.
"Điện hạ.."
Nhìn đến một người xấu xí mặt đầy máu nhào qua, hắn liền cảm thấy phi thường chán ghét, mấy mỹ nhân xung quanh cũng kinh hô không ngừng.
"Trời ơi! Đây..
đây là Mai Cơ tỷ tỷ sao?"
"Đáng sợ quá đi, Mai Cơ tỷ tỷ người không những thua cho một nha đầu ngưng thể cảnh tứ trọng đã thôi, lại còn bị hủy dung."
"Đáng sợ quá à! Điện hạ, nô gia sợ quá!"
Những tiện nhân này thêm dầu thêm lửa, khiến cho mặt Mai Cơ càng thêm xấu xí, "Điện hạ, người đừng nghe họ nói bậy, người rõ ràng thương Mai Cơ nhất mà."
Nhưng không để cô có cơ hội tiếp cận hoàng tử điện hạ, hoàng tử Tử Kha liền lạnh lùng nói: "Người đâu! Đem cái người xấu xí này kéo đi cho bổn cung, thật sự là quá chướng mắt đi, xấu quá!"
"Vâng, điện hạ!"
Mấy người đột nhiên xuất hiện, đem Mai Cơ kéo đi.
"Buông ta ra, điện hạ..
điện hạ.." Cô điên cuồng phản kháng, càng trở nên xấu xa hơn.
Mai Cơ khóc đến đáng thương, nếu như là dáng vẻ quyến rũ khi xưa có lẽ Tử Kha hoàng tử sẽ mềm lòng, nhưng dáng vẻ đầy máu me bây giờ hắn nhìn thêm một cái cũng cảm thấy buồn nôn.
"Kéo xuống!"
Trận chiến này kết thúc với kết cục bi thảm của đối phương, mọi người nhìn người nữ nhân thê thảm kia, vị Tử Kha hoàng tử này quả là một người chủ bạc tình cực độ.
Sở Tuyền Nguyệt quan tâm nói: "Ca nhi có bị thương hay không?"
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân yên tâm đi! Một chút vết thương nhỏ mà thôi, trở về nghỉ ngơi một chút là được, con mệt rồi, chúng ta mau trở về thôi."
Cô luôn cảm nhận được một ánh mắt khóa chặt cô và mẫu thân, khiến cô có dự cảm chẳng lành.
Vị Tử Kha hoàng tử kia không đi quan tâm mỹ thiếp bị hủy dung kia, ngược lại vẫn ở tại đó không rời đi, thật đáng ghét.
"Được! Chúng ta đi!"
Sở gia tại lần đại hội này đặc biệt phong quang, không những tranh giành được vị trí thứ nhất trong tứ tộc, lại đánh bại một người ngưng hồn cảnh của Tử Linh Quốc, làm cho Xích Linh Quốc nở mày nở mặt.
Xích Hoàng lại vội vàng xin lỗi vị hoàng