Mỹ nhân trong lòng như dây đằng quấn chặt người hắn, Tử Kha nói: "Xích Hoàng thịnh tình mời gọi, ta dù sao cũng ở trên địa bàn của hắn, đương nhiên phải cho hắn chút mặt mũi, hơn nữa.."
Hắn nghĩ đến đôi mẫu tử tuyệt sắc đó, bỏ bê bọn họ một thời gian, đã đến lúc nên ra tay rồi.
Đối phó mỹ nhân, đương nhiên không thể gấp gáp quá, tránh để họ quá đắc ý, khó mà đắc thủ, cần phải nắm và thả phối hợp tốt.
Vừa nghĩ đến thân hình tuyệt sắc màu đỏ kia, trong mắt hoàng tử Tử Kha mang theo ngọn lửa, kéo theo những mỹ nhân của hắn tiếp tục hoan lạc..
Bên trong truyền ra các loại tiếng cười đùa, một nữ nhân mang theo mạng che mặt lặng lẽ chạy qua, xông vào trong đó nói: "Điện hạ, điện hạ thiếp cầu xin người! Đem Ngọc ngưng cao cho thiếp đi! Chỉ cần có Ngọc ngưng cao, mặt của thiếp nhất định có thể hồi phục, đến lúc đó thiếp có thể giống với muội muội bọn họ hầu hạ người rồi!"
Hứng thú đều bị nữ nhân này hủy mất, Tử Kha âm trầm nhìn đệ nhất sủng cơ Mai Cơ lúc trước của hắn, đây đã không phải lần đầu cô đến làm loạn cầu xin hắn cho cô Ngọc ngưng cao rồi.
Hoàng tử Tử Kha nói: "Tiện tì nhà ngươi, làm gì có tư cách sử dụng Ngọc ngưng cao, thực lực không bằng người bị hủy dung đó là do ngươi vô dụng! Đừng có xuất hiện trước mặt chướng mắt bổn cung."
"Cái người xấu xí này đã không phải lần đầu đến làm loạn, điện hạ, cô ta đáng ghét quá đi!"
"Đúng đó! Một phế vật xấu xí như vậy lưu lại bên cạnh điện hạ cũng sẽ chỉ làm mất mặt mà thôi, nhưng mà cô ta một ngày không có nam nhân nhất định sẽ chịu không nổi, hay là điện hạ tùy tiện tìm một nơi đem bán cô ta đi! Để cho cô ta hết mình hầu hạ nam nhân."
Hai mỹ nhân bên cạnh Tử Kha hoàng tử kẻ xướng người họa, khiến cho Mai Cơ lạnh run.
Lúc trước cô cũng đối phó không ít nữ nhân thất sủng bên cạnh điện hạ như vậy, không ngờ rằng hai nữ nhân này dùng cùng thủ đoạn để đối phó cô.
Cô rõ ràng là người mà điện hạ sủng ái nhất, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ luân lạc đến bị những tiện nhân này ức hiếp.
Đều là do Sở Cửu Ca đó, đều do cô ta.
"Điện hạ, người..
người ngàn vạn không thể đáp ứng đó! Hu hu hu!" Mai Cơ khóc lên, hy vọng có thể có được sự thương tiếc của Tử Kha hoàng tử.
Kết quả cách làm này của cô, càng khiến cho Tử Kha hoàng tử thêm chán ghét.
Hắn nói: "Người đâu! Đem nữ nhân này lôi ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ bán đi, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt ta."
"Vâng!"
Mai Cơ cảm thấy toàn thân băng lạnh, cô không muốn, cô muốn chạy trốn.
Cho dù cô là tu linh giả ngưng hồn cảnh, so với hộ vệ bên cạnh Tử Kha hoàng tử mà nói, thực sự là quá yếu đi, cô trực tiếp bị những hộ vệ này phế đi tu vi, lôi đi!
"Mặt tuy rằng đã không còn đẹp nữa, nhưng dù sao thân hình cũng không tồi, ta lúc trước vẫn luôn nhớ nhung thân thể này! Cuối cùng đã có cơ hội rồi."
"Ngươi to gan!" Mai Cơ giận dữ hét.
"Điện hạ đã không cần ngươi nữa, dù sao đem ngươi bán đi cũng là tiện nghi cho kẻ khác, trước khi bán đi chúng ta giải cơn thèm đã.."
"Aaaaaaa!" Bất kể Mai Cơ gào thét tê tâm liệt phế đến thế nào, vẫn không có ai tha cho cô.
Sở gia, Sở Cửu Ca nói: "Xích Hoàng muốn qua đại thọ rồi, mẫu thân chuẩn bị tốt lễ vật, đến lúc đó con đi với người."
"Được!"
Đại thọ năm mươi của Xích Hoàng không phải là việc nhỏ, cả Xích đô đều giăng đèn kết hoa, vương công quý tộc, gia chủ thế gia toàn bộ đều đem theo trọng bảo, nối đuôi nhau đi vào hoàng cung.
Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca đều thịnh trang xuất tịch, sau khi mẫu tử hai người đi vào đại điện tổ chức yến hội, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Những hoàng tử công chúa ăn mặc hoa lệ đều bị đôi mẫu tử này át hết ánh hào quang, những công chúa đó thiếu chút đố kỵ đến cắn nát hàm răng.
"Mỹ nhân như tư, thế gian khó gặp!" Không ít văn quan học phú ngũ xa, nhưng cũng không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung hai người bọn họ, chỉ có thể ngắn gọn nói ra tám chữ.
Bọn họ than thở,