Nghiêm Trình nghe cô gọi mình là sếp Nghiêm liền ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô.
“Em gọi anh là gì?”
Hàn Uyển Đình vẫn còn giận dỗi anh chuyện lúc sáng liền không nóng không lạnh đáp lại.
“Em gọi có gì không đúng sao, Nghiêm tổng?”
Hai chữ cuối cô như cố ý kéo dài hơn một xíu.
Hàn Uyển Đình nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, trong lòng cô rất vừa lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên trạng thái không quan tâm.
“Giận rồi?”
“Không ạ.”
“Thế sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Hàn Uyển Đình mở to hai mắt, cô khó hiểu nhìn anh.
“Anh gọi em lên đây là vì chuyện này?”
“Không được sao?”
Hàn Uyển Đình nghe anh trả lời liền đưa tay vỗ vỗ trán.
Vị chủ tịch cao cao tại thượng, nghiêm túc, dứt khoát trong công việc của cô đâu rồi.
“Em bận xử lý công việc nên không để ý điện thoại.
Em cũng không nghĩ anh sẽ trả lời.”
“Hửm? Sao lại nghĩ anh không trả lời?”
Hàn Uyển Đình im lặng, cô chỉ đơn giản đang xấu hổ chuyện lúc sáng nên mới gửi tin nhắn giận dỗi với anh.
“Bạn gái nhắn tin, đương nhiên anh sẽ trả lời.”
“Sến quá.” Hàn Uyển Đình vừa trả lời, vừa mỉm cười, vẻ mặt giận dỗi lúc nãy cũng đi đâu mất.
“Lại đây.” Nghiêm Trình đưa tay chỉ xuống đùi của mình, ý chỉ cô ngồi xuống đó.
“Làm gì? Em còn phải làm việc.”
“Cho anh ôm em một lát.”
Hàn Uyển Đình chậm rãi tiến đến, thấy cô chần chừ mãi không chịu ngồi xuống, Nghiêm Trình liền cầm lấy tay cô kéo về phía mình.
Hàn Uyển Đình bị kéo bất ngờ, cô ngã cả người vào trong lòng anh.
Nghiêm Trình thuận thế liền đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
Hàn Uyển Đình cứ cựa quậy không chịu ngồi yên.
“Yên nào.”
“Đang trong phòng làm việc đó, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
“Không có ai vào đây cả.”
“Nhưng mà...”
“Ngồi yên cho anh ôm một lát.”
Hàn Uyển Đình ngồi yên để anh ôm nhưng trong lòng vẫn sợ sẽ có ai đó bước vào.
Và đúng như sự lo sợ của Hàn Uyển Đình, được một lúc thì Khải Minh mở cửa bước vào, anh ta lớn tiếng gọi.
“Nghiêm Trình.”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy Khải Minh bước vào liền gấp gáp muốn bước xuống khỏi đùi Nghiêm Trình nhưng cô bị anh giữ lại, không cho cô có cơ hội tẩu thoát.
“Này, anh thả em xuống.”
Nghiêm Trình không để ý đến lời đề nghị của cô, hai tay vẫn giữ chặt lấy Hàn Uyển Đình.
Anh đưa mắt nhìn về phía Khải Minh.
“Vào không biết gõ cửa à? Từ lúc nào mà cậu xem phòng làm việc của tớ như cái khách sạn vậy, muốn vào là vào.”
Khải Minh ngớ người nhìn hai người bọn họ.
Anh không gõ cửa sao, không phải vì không ai trả lời anh mới mở cửa bước vào sao??
“Con mẹ nó, tôi gõ muốn bể cái cửa còn cậu ở trong này tay ôm người đẹp không trả lời, còn lớn tiếng mắng tôi à?”
“Cậu tuổi kỳ đà à?” Nghiêm Trình ném ánh mắt về phía Khải Minh.
“Làm sao?”
“Sao cứ thích cản trở chuyện tốt của người khác thế?”
“Đồ trọng sắc khinh bạn, cậu được lắm Nghiêm Trình.”
“Quá khen.”
“Ông đây không có nhu cầu ăn cơm chó.
Tém tém lại, nghẹn chết đi được.”
“Có chuyện gì?”
“Đương