Sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng đáp chuyến bay xuống thành phố M.
Rời khỏi sân bay, Hàn Uyển Đình tức tốc trở về Hàn gia.
Đập vào mắt cô là một bầu không khí u ám, ảm đạm và sầu bi.
Hai chiếc quan tài được đặt ở giữa căn nhà, những bông hoa tươi được sắp xếp xung quanh.
Những dòng người đau buồn và nước mắt chảy ròng tạo thành một bức tranh thênh thang của nỗi đau mất mát.
Mọi người cùng đứng quanh quan tài trĩu cỏi, nhìn xuống hai hình hài yên ả của người đã ra đi mãi mãi.
Hàn Uyển Đình cảm giác như hai chân mình nặng trĩu, cô nhích từng bước, từng bước về phía quan tài của ba mẹ mình.
Cô nhìn ba mẹ, không kìm được mà ôm lấy quan tài khóc thành tiếng, vừa khóc vừa kêu khiến cho mọi người có mặt đều cảm thấy đau lòng.
“Ba, mẹ.
Uyển Đình về với ba mẹ rồi đây”
“Ba mẹ tỉnh dậy nhìn Uyển Đình đi mà...huhu”
Chú thím ba của Hàn Uyển Đình từ bên trong nhà bước ra, nhìn thấy cô, bà Thanh Nhàn – thím ba của Hàn Uyển Đình hung hăng hất người cô ra, vung tay tát vào người cô.
“Mày cũng chịu vác cái mặt về rồi à”
“Chú...thím”
“Không dám” Bà Nhàn không thèm nhìn mặt Hàn Uyển Đình lấy một cái.
Ba mẹ của Hàn Uyển Đình là những doanh nhân nức tiếng ở thành phố M nên người đến viếng rất đông.
Để không bị mất mặt, chú ba của cô vội vàng lên tiêng khuyên ngăn.
“Được rồi, đây không phải là nơi để các người ồn ào”
Lúc này bà Nhàn mới chịu thôi.
Hàn Uyển Đình cũng chỉ im lặng, cô ngồi bệch xuống sàn nhà, ôm lấy quan tài của ba mẹ mà khóc nức nở.
Dòng người cứ lần lượt vào viếng.
Sau khi thời gian viếng kết thúc, mọi người di chuyển từ phòng tang lễ đến nơi an nghỉ cuối cùng của ông bà Hàn.
Tiếng chuông tang vang lên, tạo ra một âm thanh trầm ảo và lắng đọng.
Khi quan tài được đặt xuống cũng là lúc Hàn Uyển Đình mất đi tất cả.
Những ngày tháng hạnh phúc trước đó phúc chốc tan biến, thay vào đó là sự hỗn loạn và nỗi đau chôn sâu trong lòng cô.
Hàn Uyển Đình nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc ngày trước nhưng giờ đây chỉ còn là sự hối tiếc.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, trái tim như có ai cáu xé từng mảnh khi cô nhận ra mình chẳng còn cơ hội để nói lời từ biệt cuối cùng.
Suốt quá trình chôn cất, Hàn Uyển Đình như chết lặng tại chỗ, không buồn nhúc nhích.
Giây phúc ấy cô nhận ra rằng cuộc sống sau này là chuỗi ngày trôi qua và không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao.
Hàn Uyển Đình cầm lấy một lượng đất nhỏ được đổ lên mộ, trong lòng xót xa.
“Ba mẹ yên nhỉ nhé, đừng lo cho con, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt”
“Con sẽ tìm ra chân tướng sự việc, con thật sự không tin chỉ trong chốc lát là Hàn thị có thể phá sản là phá sản một cách dễ dàng như vậy.
Ba mẹ tin ở con, con sẽ không làm ba mẹ thất vọng”
Mạc Hân Vy ngồi lại bên mộ ba mẹ đến chập tối cũng trở về nhà.
Vào tới cửa chính đã thấy thím ba của cô đứng khoanh tay trước cửa, bên cạnh là chiếc vali của cô.
Thấy cô đi vào, bà ta lên tiếng.
“Đồ của cô tôi đã dọn sẵn,