Mỗi lần đến kỳ, Hàn Uyển Đình thật sự rất chật vật với những cơn đau bụng của mình.
Lúc còn ở Pháp, chỉ sống một mình, mọi thứ cô đều phải tự lo thì giờ đây đã có anh làm thay cô mọi thứ.
Buổi tối, Hàn Uyển Đình cuộn tròn trong chăn, cơn đau bụng mỗi một lúc lại đau hơn đến nỗi Hàn Uyển Đình phải nhăn mặt.
Nghiêm Trình nhận ra được sự khó chịu của cô.
Anh cầm lấy túi chườm của cô ra ngoài, một lúc sau anh trở vào phòng ngủ, trên tay là túi chườm nóng cùng ly nước đường đỏ.
“Của em.”
Hàn Uyển Đình nghe giọng anh, cô liền trở người nhìn anh.
“Gì vậy ạ?”
“Nước đường đỏ, em uống xem có đỡ hơn không?”
Cô đưa tay nhận lấy ly nước từ chỗ anh, từ từ uống từng chút một.
Mặc dù Hàn Uyển Đình biết những cái này thật sự không có tác dụng với cơ thể của cô nhưng cô vẫn rất hưởng thụ và cảm thấy hạnh phúc vì sự chăm sóc này của anh.
Mỗi khi đến kỳ cô đều như vậy, dù có làm nhiều cách thì cơn đau của cô cũng không hề giảm, cứ như vậy kéo dài đến ngày thứ hai thứ ba của chu kỳ thì mới đỡ hơn một xíu.
Nghiêm Trình cất ly nước sang một bên rồi cũng lên giường nằm ngủ.
Anh đưa tay kéo Hàn Uyển Đình về phía mình, một tay để cô gối đầu lên, tay còn lại đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Xoa bụng cho em.”
“Hửm?”
“Như vậy em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Có vẻ như Nghiêm tổng rất biết cách chiều lòng bạn gái nhỉ?”
“Thế giám đốc Hàn có hài lòng không?”
“Đương nhiên là có rồi ạ.”
“Ừ.
Em hài lòng là được.”
Nghiêm Trình biết cô khó chịu không ngủ được nên anh cũng thức cùng cô, cùng nhau tâm sự.
Mãi đến khi Uyển Đình ngủ thiếp đi anh mới yên tâm mà chợp mắt.
Sáng hôm sau, Hàn Uyển Đình thức dậy đã không thấy anh đâu, cô xếp chăn ngay ngắn rồi cũng chịu rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Cô xuống nhà thì thấy anh đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Anh dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lúc?”
“Thế nào rồi, có đỡ đau hơn chút nào không?”
Hàn Uyển Đình tiến lại chỗ anh, vòng tay ôm trọn lấy tấm lưng to lớn của anh, giọng thủ thỉ.
“Nhờ có sự chăm sóc tận tình của anh, em đỡ nhiều rồi.”
“Em ra bàn ngồi đợi anh nhé, anh mang đồ ăn sáng ra cho em.”
“Đây.
Em phụ anh mang ra.”
“Cẩn thận coi chừng nóng.”
“Anh à, em 24 tuổi rồi đấy.
Em cũng đâu vụng về đến mức đó chứ.”
“Không phải vẫn nhỏ tuổi hơn anh sao? Nên em vẫn là em bé.” Nghiêm Trình đưa tay xoa đầu cô, giọng cực kỳ sủng nịnh.
“Anh đang khoe anh nhiều tuổi đấy à?”
“Em chê anh đấy à.” Nghiêm Trình nghe câu hỏi của cô, mặt mày liền trở nên xám xịt.
“Tuổi tác không quan trọng anh à, chỉ cần là người đàn ông em chọn, mọi thức khác đều vô nghĩa.”
“Giống ai mà văn vở thế này? Hửm?”
“Học anh đấy.”
“Anh có sao?”
“Thôi, ra ăn sáng.
Văn vở cả đôi được chưa?”
Vẫn như thường lệ, ăn sáng xong, Nghiêm Trình đưa cô đến tập đoàn, chiều