"Thích?" Lục Kinh Châu ngồi đối diện nghe Lâm Thù Ý nói, trực tiếp bị sặc, che miệng ho khan một tiếng. "Lâm Thù Ý, là cậu bị điên hay tai của tớ có vấn đề vậy? Cậu vừa mới nói cái gì? Thích Hứa Hòe?"
Xung quanh ồn ào huyên náo, hai người ngồi ở trong góc quán bar, bên ngoài muôn màu muôn vẻ tựa hồ không thể hấp dẫn ánh mắt của hai người.
Lục Kinh Châu bị Lâm Thù Ý gọi điện lúc chạng vạng, nghe những lời vừa rồi của Lâm Thù Ý, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Lâm Thù Ý giống như người ngoài hành tinh, sau đó nói tiếp: "Cậu mà lại thích một người?"
Phải biết, lúc trước hai người học chung trường nhiều năm như vậy, dù Lâm Thù Ý đổi nhiều bạn gái nhưng vẫn luôn bị người khác theo đuổi. Nhưng mấy mối tình kiểu này chỉ kéo dài được nửa năm, rồi bọn họ chia tay với lý do Lâm Thù Ý không chịu được đối phương quá dính người.
Một năm sau, làm sinh viên trao đổi, Lục Kinh Châu gặp một người khác có mặt tình cảm tương tự như Lâm Thù Ý, nhưng người kia lúc nào cũng trong tình trạng yêu đương, lại không có chút cảm xúc yêu đương.
Sau khi nói chuyện với người kia, Lục Kinh Châu cười nói: "Tang Lai, tôi có một người bạn rất giống cậu. Sau mấy lần yêu đương, cuối cùng đều chia tay."
"Ồ, cũng bình thường thôi, không thích liền chẳng muốn ứng phó, là như vậy."
"Vậy còn cậu?" Lục Kinh Châu có thể thấy Tịch Tang Lai cũng không có tình cảm với Jessica.
"Tôi?" Nữ nhân đang đọc sách đối diện nhìn lên, cô đeo một cặp kính phẳng, tựa như có thể cản được tia sáng trong mắt cô, nghe được câu hỏi của Lục Kinh Châu, cô cười xấu xa nói, "Tôi chỉ là kiên trì hơn bạn của cậu hơn một chút, người khác thể hiện như thế nào là việc của họ, còn tôi vẫn là tôi. Hơn nữa, Jessica đã có bạn gái, chỉ cần thực tế này có thể giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền phức. Dựa theo cơ hội thành phẩm mà nói, tôi chọn duy trì hiện trạng nhiều hơn mức có thể chịu đựng tiếng bàn tán của một số người rồi phá vỡ lợi ích. Cho nên, tại sao tôi không chịu đựng tiếng ồn ào của một con vịt, để đổi lại không phải chịu đựng tiếng ồn của ba nghìn con vịt đây? Vấn đề này chỉ là kiểu buôn bán kiếm lời thôi."
Những lập luận của Tịch Tang Lai lúc nào cũng khiến người ta không thể cãi lại. Lục Kinh Châu bái phục chịu thua, nhưng đối với những người như Tịch Tang Lai và Lâm Thù Ý, liền keo kiệt tình cảm với người khác, hắn thực sự không thể tin được một ngày nào đó một người như vậy lại nói với hắn những lời như vậy.
"Tại sao không?" Lâm Thù Ý dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Nhìn cô ấy lớn lên cũng không xấu."
Lục Kinh Châu: "..." Hình như hắn hiểu ý của Lâm Thù Ý một chút, nhưng là Hứa Hòe sao? Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, "Thù Ý, cậu đã từng nghe qua câu nói, chơi với lửa có ngày bỏng tay chưa? Cậu cẩn thận một chút." Bởi vì có hảo cảm với cái đẹp là chuyện rất bình thường, người người thích cái đẹp, đây là bản năng. Nhưng mà, Lục Kinh Châu cảm thấy Lâm Thù Ý thích ai cũng muốn chơi trò mập mờ, nhưng đối phương là Hứa Hòe, không được!
"Chơi với lửa có ngày bỏng tay?" Lâm Thù Ý nhớ lại mấy chữ này, hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Đôi khi cô quá tự tin khống chế được cảm xúc của mình, về phương diện này, Lục Kinh Châu lúc nào cũng có thể đem cô cùng Tịch Tang Lai chồng lên nhau.
Ở một số phương diện, hai người này cực kỳ giống nhau.
"Ý tớ là, nếu một ngày nào đó cậu thực sự thích thì làm sao bây giờ? Tớ biết bây giờ câu thích cô ấy, cũng chỉ là bắt đầu muốn chơi đùa với cô ấy một chút mà thôi. Được rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu chủ động nói nên có chút khiếp sợ, nhưng nếu thật sự thích thì làm sao bây giờ? Hứa Hòe không giống với người bên ngoài." Những người bên ngoài muốn tiền của cậu, nhưng cô ấy, là muốn mạng của cậu a!
Lâm Thù Ý không quan tâm đến lời nói của Lục Kinh Châu.
"Vậy làm sao mới được?" Ngữ khí của cô không thiếu tự đắc, cô nghĩ cô hiểu rõ việc khống chế tình cảm của mình hơn bất cứ ai.
Lục Kinh Châu lắc đầu, "Cái gì cũng có lần đầu tiên, trước hôm nay, cậu sẽ chủ động nói với tớ là cậu thích một người sao? Hứa Hòe mà cậu muốn nhưng lại nằm ngoài ranh giới của cậu. Vì cô ấy mà hôm nay đã phạm giới lần đầu tiên. Sau này, ai nói rõ được?"
Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ còn người ngoài cuộc hiểu rõ, Lục Kinh Châu không hy vọng bản thân sẽ thuyết phục được Lâm Thù Ý, nhưng hắn sẽ nói rõ quan điểm của mình. Quyền phán đoán cùng lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay Lâm Thù Ý.
Kết thúc tán gẫu tại đây, Lâm Thù Ý cúi đầu nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, lời nói của Lục Kinh Châu khiến cô phải trầm tư suy nghĩ.
Lần đầu tiên sao? Sau này sao? Vì Hứa Hòe mà cô đã phạm giới sao? Trong nháy mắt, liên quan tới điểm này, chính cô cũng không dám xác định.
"Vậy cậu cảm thấy tôi phải làm sao?" Cô hỏi.
"Rời xa cô ấy, Thù Ý, đây là cách an toàn nhất." Lục Kinh Châu bình tĩnh nói, tuy trước đây hắn đối với Hứa Hòe có chút đau lòng, nhưng hiện tại, hắn chỉ hy vọng Lâm Thù Ý có thể rời xa Hứa Hòe. Người kia đối với Lâm Thù Ý mà nói, đã từ từ vượt qua ranh giới an toàn.
Lâm Thù Ý khoanh tay, tùy ý dựa vào phía sau, vẻ mặt lười biếng lộ ra mấy phần suy tư. "Nhưng tôi chơi chưa đủ." Cô vội nói, "Sự tình của Hứa gia, tôi không thể liền quên như thế được."
Lục Kinh Châu cau mày, mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu, Lâm Thù Ý lại không chịu đi ra, hắn ở một bên đã nói đến khô môi nhưng cũng chẳng có ích gì.
Chuyện năm đó, Hứa gia cũng chỉ là một cái ngòi nổ vô tình, kết cục của Phan gia như vậy, cũng không phải chỉ vì lý do thương mại a! Lục Kinh Châu nhớ lại hai năm qua, mấy vị công tố viên bị ngã ngựa ở thành phố Thanh Phúc, còn một số quan chức chính phủ liên quan đến những năm đó, hắn không khỏi thở dài.
Trong những năm qua, một số người là nhân viên cấp thấp được thăng chức, có người được điều lên chức vụ có mức lương hậu hĩnh, cần phải nói tất cả những người liên quan đến vụ án năm đó đều vô tội, trong suốt những năm tháng làm