Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 2


trước sau

Dì Tiền nghe thấy tiếng động cũng chạy ra khỏi phòng mình, đúng lúc nhìn thấy tiểu thư đứng ở bên cạnh ghế sô pha, quăng cô gái gầy yếu xuống một đống mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất. Động tác gọn gàng dứt khoát, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, Dì Tiền gần như vô thức kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó lấy tay che mắt lại.

Trời ơi, chỉ nhìn thôi đã thấy đau lưng rồi.

Hứa Hòe cảm thấy lưng đau như bị dao cứa vào, không phải một con dao mà là cả chục con dao cùng lúc đâm vào lưng nàng, sau đó mũi dao xuyên qua da, sau đó từ từ cắt vào thịt nàng!

Nàng đau đến mức khó có thể thét lên, Hứa Hòe mãnh liệt cắn chặt môi dưới, hiện tại trên môi khô khốc bắt đầu có chút máu rỉ ra, còn có dấu răng in sâu vào môi đỏ.

"Trước khi làm chuyện ngu xuẩn, Hứa tiểu thư, cô nên nghĩ đến hậu quả trước đã." Lâm Thù Ý trịch thượng nhìn nàng, hoặc là không phải nhìn, mà là có chút khinh bỉ xẹt qua khóe mắt.

Hứa Hòe không nói nên lời, nàng cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, chiếc váy dạ hội màu sâm panh đã bị cứa rách, tấm lưng ban đầu trắng như tuyết đã dính đầy vết máu. Chẳng mấy chốc, chiếc váy màu vàng đã bị máu tươi trên người nàng nhuộm đỏ, nhìn thật sự có chút đáng sợ.

Dì Tiền đang ở trong góc quan sát hành động của hai người, thực sự muốn tiến lên giúp đỡ cô gái trên mặt đất, nhưng Lâm Thù Ý tựa như có mắt ở sau gáy, cô đột nhiên quay đầu lại liếc bà một cái.

Cứ như thế bước chân của Dì Tiền dừng lại giữa không trung, ánh mắt của Lâm Thù Ý khiến bà cảm thấy kinh hãi.

Lạnh lùng, tàn bạo, còn có cảnh cáo.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Dì Tiền liền lùi bước.

Lâm Thù Ý thích người có quy củ, cái gì nên xem, cái gì nên làm, cái gì không được hỏi lại không được nói, cô hy vọng người dưới trướng có thể hiểu rõ ràng.

Sau đó chỉ còn hai người ở ghế sô pha trong phòng khách.

Lúc này Hứa Hòe mới định thần lại, nàng muốn đứng dậy, nhưng tựa như không có bộ phận nào trên người nàng không bị đau, sau đó nàng cảm thấy bụng dưới bị chân người kia đá vào.

"Không phải cô muốn nói chuyện của gia đình cô với tôi sao? Tôi nghe đây, sao còn ăn vạ nằm dưới đất như chó chết không dậy nổi vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thù Ý truyền đến tai nàng.

Hứa Hòe nghiến răng, nàng duỗi tay chống đỡ trên mặt đất, mặc kệ có dính mảnh vỡ thủy tinh nào trên đó hay không.

Lưng nàng không còn cảm giác nữa, cuối cùng nàng cũng lảo đảo đứng lên, dáng vẻ yếu ớt có chút đáng thương. Nhưng mà, Lâm Thù Ý một chút cũng không mủi lòng.

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nhưng ánh mắt này có thể tổn thương người khác, lại không có tác dụng với Lâm Thù Ý.

"Tại sao cô lại hãm hại gia đình tôi!" Sau khi đọc hết email trong điện thoại của Hứa Ba, cuối cùng nàng cũng xác định công ty của mình đang bị mua lại bởi mục đích xấu. Chẳng trách, hơn một tháng nay mỗi lần gọi về cho gia đình, lúc nào cha nàng cũng nói bận, ngay cả buổi biểu diễn cuối cùng lại quan trọng nhất của nàng, cha nàng cũng nói không có thời gian đến dự.

Có thể không bận sao? Sự nghiệp đã phấn đấu hàng chục năm chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi. Hứa Ba muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng cuối cùng chỉ là châu chấu đá xe.

Lâm Thù Ý lại trở về chỗ ngồi, tư thái hiện tại vô cùng thản nhiên, giống như vừa rồi không có gì xảy ra. Nghe Hứa Hòe hỏi, cô cười khẩy, "Hãm hại? Hãm hại như thế nào?"

Hứa Hòe bị thái độ của Lâm Thù Ý làm cho tức muốn hộc máu, "Không phải là cô dùng thủ đoạn đê ​​tiện ở sau lưng ác ý thâu tóm công ty của tôi sao?!"

"Hứa tiểu thư, đây được gọi là cạnh tranh thương trường, nếu cô không hiểu cũng đừng nói bậy." Lâm Thù Ý căn bản không để tâm đến những của Hứa Hòe. Nhưng tại thời điểm này, cô như nhớ tới một chuyện đặc biệt khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Cạnh tranh thương trường, nói một cách dễ hiểu, năm đó còn không phải Hứa Chu Vân ...

Hứa Hòe tức giận đến phát run, "Cạnh tranh thương trường? Cạnh tranh thương trường mà cô ép cổ phiếu của gia đình tôi xuống 30% giá trị thật rồi mới thu mua số lượng lớn ư? Cạnh tranh thương trường mà mà cô phải lấy mạng của mẹ tôi ư??!" Nghĩ đến thi thể lạnh lẽo trong nhà xác, Hứa Hòe liền không thể kiềm chế được bản thân. Trong đầu nàng không còn gì khác, nàng chỉ muốn đồng quy vô tận với nữ nhân trước mặt!

Nhưng Lâm Thù Ý đi trước nàng một bước, đã nhìn thấu ý đồ của nàng, ánh mắt trói chặt cô gái đối diện, cười lạnh: "Tôi vẫn khuyên Hứa tiểu thư không nên làm bậy, đừng quên Hứa Chu Vân vẫn đang nằm trong bệnh viện. Cô nói xem, nếu cô xảy ra chuyện gì, sau này ba cô sẽ làm sao bây giờ?"

"Đồ đê tiện!" Đôi mắt của Hứa Hòe như muốn bốc hỏa, Lâm Thù Ý đã nắm được tử huyện của nàng!

Câu này đối với Lâm Thù Ý không có lực sát thương nào, "Cái chết của mẹ cô không liên quan gì đến tôi. Về lý do, tôi nghĩ Hứa Vân Chu nên biết rõ mới phải."

Cô vừa nói vừa châm thuốc, khói thuốc nghi ngút, khuôn mặt cô như ẩn như hiện sau làn khói, mà khoé môi lúc này tựa như đang cười, giống như đang cười nhạo cái gì.

Mà Hứa Hòe nghe xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch. Giống như đang nghĩ đến cái gì, chân lảo đảo lùi lại một bước.

Nàng kinh sợ nhìn nữ nhân trước mặt, "Cô, rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại nhắm vào gia đình tôi không tha?"

Mẹ nàng tự sát, tại sao mẹ nàng lại tự sát? Hứa Hòe chỉ nghĩ đến một lý do, cũng chỉ có lý do đó mới có thể khiến mẹ nàng phải tự sát. Nhưng chuyện kia từ trước đến nay đều giấu rất kỹ, ngay cả những người thân cận với Hứa Ba nhất cũng không biết, nữ nhân trước mặt biết chuyện này từ khi nào? Là cô ta nói với mẹ nàng sao?

Khi Hứa Hòe nghĩ đến khả năng này, lưng nàng liền cảm thấy lạnh lẽo.

Lâm Thù Ý, nữ nhân này, chuẩn bị rất kỹ!

Nữ nhân dựa vào ghế sô pha rất thích thú thưởng thức sắc mặt không ngừng biến hóa của Hứa Hòe, "Tôi là Lâm Thù Ý, không phải cô đã biết rồi sao?" Ánh mắt của nữ nhân kia có chút đùa giỡn, lúc này Hứa Hòe trong mắt cô giống như một món đồ chơi, hai lần trêu chọc khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Hứa Hòe nhìn quanh căn nhà nguy nga nơi nàng đang đứng, sau đó nhìn vẻ mặt lãnh đạm hiện tại của Lâm Thù Ý, nàng chợt nhận ra cái gì đó.

Quả nhiên, Đàm Văn Thâm nói không sai, nàng cái gì cũng không có, chuyện gì cũng cần phải cân nhắc thật kỹ. Hiện tại, còn có thể dùng cái gì để chống lại nữ nhân trước mặt đây?

Cái đầu vốn luôn ngẩng cao, lúc này lại cúi xuống.

Hứa Hòe cảm thấy hụt hẫng, nhưng bảo nàng cứ nói từ bỏ như vậy, nàng không làm được! Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, định thần nhìn nữ nhân đang ngồi trước mặt mình, "Vậy, cô muốn thế nào?"

Ánh mắt Lâm Thù Ý loé lên một tia ngoài ý muốn, sự thay đổi đột ngột của Hứa Hòe nhanh hơn ngoài dự đoán của cô. Vốn tưởng rằng một cô gái kiêu hãnh như Hứa Hòe nhất định sẽ "chiến đấu" với lòng tự trọng đến mức nực cười một phen, nhưng không ngờ nàng lại thỏa hiệp nhanh như vậy.

Cô nhẹ nhàng vỗ tay, tựa như tán thưởng nói: "Tôi không muốn thế nào cả, nhưng hiện tại tôi nghĩ Hứa tiểu thư chắc đã phải trải qua khó khăn khi không có tiền, đúng không?"

Hứa Hòe siết chặt nắm tay, còn chưa trả lời đã nghe Lâm Thù Ý nói, "Tôi có thể cung cấp cho Hứa tiểu thư một nơi kiếm tiền tốt, tiền kiếm rất nhanh. Rốt cuộc, hiện tại Hứa tiểu thư cũng coi như đang nợ ngập đầu, đúng không?"

Hứa Hòe không tin cô lại hảo tâm như vậy. Quả nhiên, Lâm Thù Ý mở miệng nói ra một chỗ.

Ban đầu mặt nàng trắng bệch, nghe xong những lời kia, lại trở nên đỏ bừng vì bị hạ nhục.

"Ám Dạ là sản nghiệp do một người bạn của tôi đứng tên. Hiện tại đang thiếu người, tiểu thư có thể đến thử một lần."

Ám Dạ, đó là nơi nào? Hứa Hòe trừng mắt nhìn Lâm Thù Ý, hàm răng gắt gao cắn chặt, giống như dùng sức nhai nát tất cả răng trong miệng, qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Không nhọc cô lo lắng."

Dựa vào sắc dục để kiếm tiền, phương thức như vậy, nàng khinh thường!

Lâm Thù Ý nghe câu trả lời của nàng, khẽ cười hai tiếng, giống như đây là kết quả mà cô đã đoán trước, cô buông tha, "Nếu vậy thì tùy cô thôi. Yên tâm, tôi sẽ không xen vào chuyện lộn xộn của gia đình cô nữa. Công ty nhỏ như vậy, chậc chậc..." Cô nhìn còn chướng mắt, nếu không phải vì cố sự năm đó, làm sao cô có thể để ý đến một cái công ty nhỏ như vậy?

Hiện tại Hứa Hòe hận không thể giật cái lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của nữ nhân kia xuống, giờ nàng đã cửa nát nhà tan, nữ nhân này còn có thể làm gì nữa? Kết quả tồi tệ nhất đã đạt được, còn có thể làm gì?

Hứa Hoè rời khỏi Đình Cảnh, khi nàng bước ra khỏi cổng, nhân viên bảo an mang vẻ mặt kinh hoàng nhìn nàng.

Sau lưng cô gái máu me be bét, vì không cầm máu kịp thời, bây giờ không chỉ lưng mà toàn bộ váy nhuộm đỏ tươi toát ra mùi máu tanh, cả khuôn mặt phờ phạc giống như một xác biết đi.

"Tiểu, tiểu thư, cô, cô muốn cầm máu trước không?" Bảo an nuốt nước miếng, cuối cùng có hảo tâm nói.

Nhưng Hứa Hòe giống như không hề nghe thấy, đi thẳng ra khỏi cổng.

Hứa Hòe một mình đi bộ trên con đường núi cách nội thành rất xa, núi non vắng lặng, hầu như không có xe cộ qua lại. Điện thoại của nàng đã bỏ lại trong bệnh viện, không một xu dính túi, thứ còn lại duy nhất chính là nàng đang đi đôi dép lê từ nhà của Lâm Thù Ý.

Nhà của Lâm Thù Ý? Hứa Hòe đột nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên cởi dép trên chân, sau đó ném về phía bên ngoài đường núi, nàng không thèm!

Nhưng sau khi vứt rồi, nàng tựa như đã tiêu hao hết sức lực, ngã quỵ xuống, sau đó ôm mặt khóc.

Núi rừng thăm thẳm, chỉ còn lại tiếng khóc của cô gái nhỏ phiêu tán theo làn gió.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện