“Hẳn là Hứa Hòe có cân nhắc của bản thân em ấy, Vũ Phỉ, làm sao nhìn em còn gấp hơn người trong cuộc vậy?” Phó Miêu Vân hỏi, cố gắng dẫn dắt chủ đề này, bà rót cho Hứa Hòe một tách trà, người kia nhanh chóng đứng lên đưa hai tay tiếp nhận.
“Cảm ơn lão sư.” Hứa Hòe nói.
Khóe môi Tiết Vũ Phỉ nhếch lên cao, giống như bất mãn vì câu hỏi của mình bị lơ đi, "Nhưng em chỉ là có chút hiếu kỳ thôi a! Dù sao lúc trước em cũng muốn thi vào trường ở đó, nhưng lại không được nhận, nghĩ Hứa Hòe đã được nhận nhưng hiện tại lại chủ động từ bỏ, cảm thấy thật đáng tiếc a!"
"Ồ." Hứa Hòe thấy Phó Miêu Vân vẫn còn muốn giúp mình nói, liền mở miệng trước một bước, "Nhà tôi không có tiền" Nàng thành thật nói rồi nhấp một ngụm trà, Hứa Hòe cảm thấy hơi nóng bên ngoài tựa như tiêu tan đi một ít.
Tiết Vũ Phỉ hiển nhiên không nghĩ tới nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, kinh ngạc nhìn Hứa Hòe, nói: "Làm sao có thể? Hứa Hòe, nhà cậu có tiền như vậy mà!"
Hôm nay còn có hai người không học cùng lớp với Hứa Hòe tới, bình thường mọi người không giao tiếp gì nhiều, một số hoạt động giới hạn trong vũ đoàn của trường có thể tập hợp lại để cùng nhau biểu diễn. Hiện tại mọi người nghe Tiết Vũ Phỉ nói, tất cả đều hiếu kỳ "Nhà Hứa Hòe làm cái gì nhỉ? Tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến a!"
Đầu ngón tay cầm tách trà của Hứa Hòe có chút lạnh, rõ ràng nàng cảm thấy vừa rồi trà Phó Miêu Vân đưa vẫn còn ấm, hiện tại là thế nào?
Tất cả ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn về phía Hứa Hòe, nếu hiện tại Hứa Hòe còn không biết Tiết Vũ Phỉ đang nhắm vào mình, nàng cũng thật sự rất ngốc rồi. Nàng ngẩng đầu, đặt tách trà trong tay xuống, mỉm cười nhìn người đặt câu hỏi, "Tiết Vũ Phỉ, không phải cậu biết nhà tôi làm cái gì sao? Lần trước tôi đến công ty của ba tôi, không phải chúng ta đã gặp nhau ở văn phòng sao?” Nàng trả lại chủ đề cho Tiết Vũ Phỉ, “Vậy cậu có thể nói cho mọi người biết.”
Ánh mắt Hứa Hòe rất rõ ràng, vừa nhìn đến Tiết Vũ Phỉ nụ cười dần dần trở nên cứng ngắc.
"A? Vũ Phỉ, cậu đều biết a! Mau nói cho chúng ta nghe đi!" Có những "bạn nhỏ" không thể chờ đợi được nữa, lúc trước bọn họ cũng có tụ tập một chỗ thảo luận qua gia cảnh của Hứa Hòe, nhưng Hứa Hòe xưa nay chưa từng nói cái gì, cũng ít ai biết tới.
Hiện tại có người biết chuyện ở đây, hơn nữa còn được sự cho phép của Hứa Hòe, ngọn lửa nhỏ trong lòng mọi người không khỏi bùng cháy.
Tiết Vũ Phỉ lúng túng cười, đương nhiên là cô ta cũng biết chuyện của Hứa gia. Năm đó, nhà cô ta chỉ là nhà cung cấp trong dây chuyền công nghiệp của Hứa gia, đương nhiên cô ta không muốn người khác biết gia đình Hứa Hòe làm cái gì. Vốn dĩ vầng hào quang trên đỉnh đầu cô gái này đã nhiều hơn cô ta rồi, nếu thêm danh hiệu tiểu thư ở thành phố Thanh Phúc thì cô ta có chút không chịu được. Loại cảm giác "thua" người kia làm lòng đố kị của cô ta lên đến đỉnh điểm, đến nỗi khi nghe Tiết Ba nói Hứa gia bị phá sản, hiển nhiên trong lòng cô ta có chút vui mừng.
Nhìn thấy Hứa Hòe từ thần đàn rơi xuống, Hứa Hòe cũng không còn có thể kiêu ngạo, cô không khỏi cao hứng.
“Ừm, rất tốt a!” Cô nói, mắt không ngừng nhìn trên người Hứa Hòe, nhìn thấy mặt người kia không có cảm xúc, cô ta nhanh chóng đưa ra chủ đề tiếp theo, “Vậy, Hứa Hòe, cậu không đi du học vậy sau này làm cái gì? Nghe Phó lão sư nói, hình như cậu tìm được một công việc không tệ?"
Hứa Hòe nhìn Phó Miêu Vân, cuối cùng trong mắt mang theo ý cười, "Ồ, tôi sẽ cùng Phó lão sư kề vai chiến đấu, ở lại trường học tập thêm mấy năm nữa, đến thời điểm đó còn phải nhờ Phó lão sư tiếp tục dạy bảo rồi!"
"Hả? Làm đạo viên của trường sao? Oa! Hứa Hòe, cậu tới phỏng vấn sao?" Trong đó có một cô gái nói “Oa, ngay từ đầu tớ đã rất muốn đi rồi!”
Hứa Hòe gật đầu, “Ừm, tôi nhận được thông báo không lâu.”
“Trước đó tớ cũng muốn đi a! Nhưng trung tâm việc làm của trường nói bọn họ chỉ cần hai đạo viên, còn phải tùy theo quyết định tiêu chuẩn nội bộ. Nhưng mà, Hứa Hòe, cậu quyết định phỏng vấn làm đạo viên của trường, hẳn phải là trước kỳ thi đúng không?" Cô gái đang hỏi là học lớp bên cạnh Hứa Hòe, trước đây từng gặp ở buổi diễn tập, cũng là học trò của Phó Miêu Vân.
Hứa Hòe gật đầu, "Ừm."
"Vậy sao cậu..." Khi đó đã xác định tiêu chuẩn, tại sao Hứa Hòe lại bỏ đi?
“Ai nha, hẳn là có liên quan a!” Có người chen vào nói, “Ha ha, xem ra nhà của Hứa Hòe không đơn giản a!”
Hứa Hòe không gật đầu cũng không có lắc đầu, nàng không muốn đi giải thích, cũng không muốn chia sẻ thống khổ ở trong lòng với những người chỉ được tính là xã giao này. Sau sự việc của Hứa Ba, sau khi kể cho người thân thích nghe về tình huống ở nhà nhưng vẫn không ai giúp, lúc đó nàng đã hiểu ra một đạo lý. Kể từ khi bước ra xã hội, đây là bài học đầu tiên mà thực tế đã dạy cho nàng. Đừng nói thống khổ của chính mình với những người không đáng giao tâm, như vậy sẽ không được người khác an ủi, sẽ chỉ khiến thống khổ của chính mình trở thành đề tài để người khác bàn tán trong bữa ăn, thậm chí bị coi như một chuyện cười đến bát quái.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, mọi người cười nói ngồi ở bàn tròn, khai tiệc.
Có thể là do những gì xảy ra trước đó nên Hứa Hòe không có khẩu vị, chỉ miễn cưỡng ăn mấy miếng đã cảm thấy no. Nàng chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.
Sau khi lấy ra nhìn, Hứa Hòe liền có chút kinh ngạc, hóa ra là tin nhắn của Lâm Thù Ý gửi cho nàng.
Lâm Thù Ý: Vị trí.
Tin nhắn chỉ có hai từ, Hứa Hòe không hiểu Lâm Thù Ý định làm gì. Nàng gửi vị trí cụ thể của nơi này, tin nhắn của Lâm Thù Ý rất nhanh lại tới.
Lâm Thù Ý: Được, ra ngoài gọi cho tôi.
Hứa Hòe không để ý đến hai câu này lắm. Nàng nghe Tiết Vũ Phỉ nói chuyện với những người trong bàn ăn, trò chuyện về ước mơ tương lai, nàng nghe được liền có chút chua xót. Trước đây, nàng cũng đã có kế hoạch tốt cho cuộc đời của mình.
"Đúng rồi, Hứa Hòe, cậu ở trường làm đạo viên, sau đó thì sao! Ở trường làm đạo viên cả đời sao? Vậy rất vô vị a! Thật lãng phí tài năng của cậu! Cậu là người đại diện trường đi thi khiêu vũ Kim Hài năm nay a!” Đột nhiên, khi Hứa Hòe quyết định làm người tàng hình thì Tiết Vũ Phỉ lại chuyển đề tài lên trên người nàng.
Hứa Hòe lại một lần nữa "vô tình" trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Đối mặt với việc Tiết Vũ Phỉ có hảo