Hứa Hòe nhìn ô vuông trước mắt trống rỗng, triệt để sững sờ, như vậy, trước mắt nàng là cái tình huống gì?
Lấy điện thoại ra, Hứa Hòe gọi cho nhân viên nghĩa trang.
Từ trong văn phòng đi ra, Hứa Hòe vẫn có chút ngơ ngác, không tìm được manh mối.
Nhân viên nói với nàng là một tuần trước, có người đến đã thay đổi nơi ở của Hứa Mẹ. Hứa Hòe nhìn nhân viên đi tới trước mặt, trong đầu có câu hỏi liên tiếp, không khỏi tăng tốc đi theo người trước mặt, hỏi: "Sư phụ, xin hỏi một chút, ngày đó là ai đến thay đổi vị trí mộ của mẹ tôi vậy?"
Nhân viên quay đầu lại, "Một nữ nhân rất xinh đẹp, sao vậy, cô không quen biết a?" Trong mắt người kia có chút nghi hoặc, "Tôi nghĩ cô ấy cũng là họ hàng thân thích với cô, chỉ là cô ấy đang cầm giấy thông hành phía trên chúng tôi, chúng tôi không làm cũng nhất định phải làm. Đừng lo lắng, cô ấy đã đổi cho mẹ của cô đến một nơi tốt hơn. Trong nghĩa trang của chúng tôi, môi trường cùng vị trí xem như là tốt nhất, tôi mang hai người đi đến đó xem liền biết."
Cảm xúc trong mắt Hứa Hòe có chút phức tạp, nhưng nàng vẫn nỗ lực cho đối phương một nụ cười lễ phép, "Cảm ơn." Khi nghe đối phương nói là nữ nhân, trong lòng Hứa Hòe đã có suy đoán, hiện tại người có bản lĩnh cùng để ý nàng như vậy, ngoại trừ Lâm Thù Ý nàng không biết còn có ai có bãn lĩnh này.
Nhưng mà, Lâm Thù Ý đối tốt với nàng như vậy, nàng lại có chút không biết làm sao.
Cái này, xem như là bồi thường cho nàng sao? Hứa Hòe thầm nghĩ, mẹ nàng đã chết rồi, bồi thường như vậy còn có ý nghĩa gì đây?
Nàng không thể tha thứ a! Nàng không thể làm được vì nội tâm còn có khúc mắc a! Lòng rối như tơ vò, Hứa Hòe vẫn bước đến "nhà mới" của Hứa Mẹ.
Bia mộ được quét tước rất sạch sẽ, trên đó không có nhiều chữ viết, vẫn là giới thiệu cuộc đời của nữ nhân đang ngủ say trong mộ đá, đồng tử Hứa Hòe co rút lại, nàng nhìn thấy trước phiến đá có hai bó hoa cúc trắng rất tươi.
Đây không phải là nơi này đưa tới, không cần nghĩ, chỉ có Lâm Thù Ý mới làm chuyện này.
Hứa Hòe dìu Hứa Ba qua, nàng còn đang ngây người, nên sau khi Hứa Ba thúc giục hai lần, nàng mới để lại một chút không gian riêng tư cho hai người kia.
Hứa Ba muốn nói chuyện riêng với Hứa Mẹ.
Hứa Hòe đi tới cây tùng bách cách đó không xa, mảnh cây xanh tốt này nằm ở phía cao nhất của toàn bộ nghĩa trang, có lẽ theo phong thủy thì vị trí này là tốt nhất nên mộ phần cũng được quy tụ.
Có gió thổi tới, không biết có phải do âm khí ở đây quá nặng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Hứa Hòe nhìn Hứa Ba cách đó không xa, đột nhiên tiến lên một bước, định chạy tới, nhưng một giây tiếp theo, nàng lại dừng tốc độ lại.
Hứa Hòe thấy nam nhân đứng trước bia mộ bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó lấy khăn tay sạch trên tay ra, nhẹ nhàng cẩn thận lau lên bia mộ giống như đang đối xử với một bảo vật nào đó.
Thấy vật, Hứa Hòe liền xoay người. Nàng có chút khó chịu, một chút chua xót, lại có một chút thất vọng.
Tại sao lại thế? Nàng thấy, nàng nhìn thấy Hứa Ba hối hận cùng tự trách bản thân, nhưng sinh mệnh của mẹ nàng đã bị sơn vẽ lên, người chết được giải thoát, người sống chỉ có thể ăn năn sám hối suốt cuộc đời. Vậy, trong tình huống này, đến tột cùng ai mới là người thống khổ nhất?
Không có cách nào so sánh, Hứa Hòe nghĩ.
Nàng không muốn hỏi Hứa Ba đang nói cái gì, những chuyện trước đây giống như được bút lông viết xuống, mực đã thấm vào giấy, rất chắc chắn. Cho dù là tốt hay xấu, cho dù là hối hận hay vui mừng, đều không có chỗ trống cho thay đổi. Quan trọng chính là lựa chọn của sau này, cũng giống như lần đầu tiên nàng phát hiện ra cha mình có nữ nhân cùng đứa con khác bên ngoài nhiều năm về trước, nàng vẫn chọn cách giấu giếm để tiếp tục sống trong yên bình.
Ra khỏi nghĩa trang, Hứa Ba ngồi trong xe taxi, đột nhiên hỏi Hứa Hòe một câu, làm Hứa Hòe có chút không kịp ứng phó.
"Hòe Hòe, mấy ngày nay con sống ở đâu? Có người nào khi dễ con không?" Thật ra Hứa Ba đã muốn hỏi từ lâu, nhưng mỗi lần Hứa Hòe đi đều rất gấp, ông chưa từng có cơ hội hỏi.
Vẻ mặt Hứa Hòe nhất thời không được tự nhiên, nàng nắm lấy đôi tay vốn đã khô ráp vì tuổi già của Hứa Ba, cố gắng làm cho mình nhìn qua không có chột dạ, "Còn có thể sống ở đâu a! Đương nhiên là ở nhà rồi! Con có thuê một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở bên ngoài, cũng được một thời gian rồi. Khi nào ba xuất viện, con sẽ đưa ba qua đó xem a!" Nàng mừng là chuyện nhà cửa đã được triển khai cách đây không lâu. Nếu không, nàng vẫn không biết phải giải thích với Hứa Ba như thế nào.
Nghe vậy, Hứa Ba có vẻ an tâm một chút, nhưng ông vẫn nhớ tới chuyện khác, "Vậy, có ai khi dễ con không?" Thật ra ông muốn hỏi có một người tên là Lâm Thù Ý khi dễ nàng không, nhưng ông vẫn lo lắng Hứa Hòe còn không biết người này, câu hỏi của ông trái lại chỉ làm khơi dậy hiếu kỳ cùng nghi hoặc của Hứa Hòe. Hứa Ba không muốn Hứa Hòe dính líu gì đến Lâm Thù Ý, ở trong giới chuyện Lâm Thù Ý yêu thích nữ nhân cũng không phải là bí mật gì.
Hứa Hòe nở nụ cười, dễ dàng lật ngược đề tài, "Ai khi dễ con? Bạn học ở trường sao? Con vẫn luôn rất ngoan, rất hòa thuận với các bạn trong lớp a, không ai khi dễ con cả. Ai nha, đúng rồi, ba, con đã thuê nhà ở tầng một, còn có một hoa viên nhỏ. Đến lúc đó ba có thể trồng những thứ ba thích a..."
Như vậy, đề tài liên quan đến Lâm Thù Ý đã được chuyển hướng.
Buổi tối, Hứa Hòe trở về Đình Cảnh.
Nàng ngồi ở trên giường, mới từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng đỏ, trong mắt như có đọng lại hơi nước, nhìn đến liền làm người yêu thích.
Lâm Thù Ý còn