Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của Lục Kinh Châu từ bên ngoài truyền đến, mang theo bất lực cùng mấy phần khó nghe ra phiền muộn, "Uống say, con sâu rượu này, phiền toái Tiền a di làm một bát canh giải rượu a..." Lục Kinh Châu vừa nói vừa "Vác" Lâm Thù Ý lên lầu.
Dì Tiền vội vàng vào bếp, vừa rồi Lục Kinh Châu từ chối hảo ý của bà, vốn dĩ bà muốn dìu Lâm Thù Ý lên lầu, nhưng bị Lục Kinh Châu khéo léo từ chối. Tuy nhìn Lâm Thù Ý rất gầy, dù sao cô cao như vậy, cân nặng của một võ sĩ cũng không giống một vũ công như Hứa Hòe.
Dì Tiền có thể dìu được cô sao?
Khi nghĩ đến Hứa Hòe, Lục Kinh Châu không khỏi nhìn quanh phòng, nhưng hắn không tìm thấy cô gái có chút quan hệ nào với mình.
Hắn thất vọng thu hồi ánh mắt, hắn cho rằng Hứa Hòe sẽ xuất hiện, nhưng có vẻ như hắn đã có chút nhận thức sai lệch đối với Hứa Hoè. Ví dụ như trước đêm nay, hắn cho rằng hai người này sẽ có hảo cảm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, nhưng nếu chỉ có lão hữu của hắn đơn phương thì sao? Lục Kinh Châu có chút nghi hoặc những gì hắn nói với Lâm Thù Ý tối nay có thể không chút thích hợp.
Nếu đối phương không có ý đó, vậy hắn một bên cố gắng giật dây làm cái gì? Vậy, không phải làm tổn thương Lâm Thù Ý sao?
Trong khi Lục Kinh Châu nghĩ như vậy, cuối cùng cũng cõng Lâm Thù Ý lên lầu.
Sau khi ném con ma men lên giường lớn, Lục Kinh Châu đứng trước giường cười nhạo, “Tỉnh rồi?” Không thể nghi ngờ hắn đã nói lời này với Lâm Thù Ý.
Nữ nhân vốn dĩ đã nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt thâm thúy, tựa như đã ngấm rượu, phảng phất có hương rượu nhàn nhạt.
“Ừm, tỉnh rồi.” Lâm Thù Ý nói.
Cổ họng cô có chút khản đặc, vừa nãy uống quá nhiều, lại hút thuốc trong gió đêm, hiện tại cô cảm thấy rất khát, cô ấn ngón tay lên thanh quản, ho khan hai lần.
Nhìn cô, Lục Kinh Châu cảm thấy bất lực lại đau lòng, “Uống nước đi.” Hắn biết lúc cõng ở sau lưng, người này đã tỉnh rồi. Cảnh giác của Lâm Thù Ý rất cao, chỉ vì người đi theo tối nay là Lục Kinh Châu, một người có thể khiến cô hoàn toàn yên tâm, cho nên cô mới uống nhiều như vậy.
Nếu là bình thường, uống một ngàn chén Lâm Thú Ý cũng không say, sợ là có ít người có thể làm được.
Nhận lấy ly nước từ tay Lục Kinh Châu, Lâm Thù Ý ngồi dậy, cụp mắt xuống, vừa rồi Lục Kinh Châu nhìn xung quanh, làm sao cô lại không nhìn xung quanh? Nhưng mà cô không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy người mà cô muốn thấy.
“Được rồi.” Một ngụm nước ấm làm ẩm cổ họng cô, tựa như cảm thấy khá hơn một chút. “Muộn rồi, cậu có thể về.”
“Cái kia…” Lục Kinh Châu còn đang lo lắng cho cô, hay là nói lo lắng trong lòng cô vẫn đang nhớ nhung Hứa Hòe.
Lâm Thù Ý lại trở nên mất kiên nhẫn, xua xua tay, "Được rồi, chuyện gì trong lòng tôi cũng nắm chắc. Hiện tại cậu lo lắng trước mắt cũng không có tác dụng gì, còn không bằng trở về ngủ một giấc đi." Nói tới đây, Lâm Thù Ý mỉm cười, "Nghỉ ngơi dưỡng sức, nói cách khác, có lẽ hai ngày nữa tôi cần cậu hỗ trợ một chút." Nụ cười trên mặt cô rất lớn, nhưng lại không có ý cười thực sự, trong mắt cô mang theo chút hàn ý.
Lục Kinh Châu đã quen biết cô nhiều năm, khi nhìn thấy Lâm Thù Ý như vậy, hắn có chút kinh ngạc, “Làm sao, cậu trở về?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trước khi Lâm Thù Ý trả lời. "Cũng đúng, cậu đã ra ngoài lâu như vậy rồi. Trở về cũng tốt, nếu không lại có một số người không thành thật, còn thực sự nghĩ bất luận là loại hàng nào cũng có thể ngồi trên vị trí gia chủ."
Hiện tại Lâm Thù Ý không muốn thảo luận đề tài này, cô gật đầu, "Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc, bây giờ cậu ngồi xe tôi về đi, có tài xế tiện hơn. Lúc này không dễ tìm người lái xe thay.”
Lục Kinh Châu rời đi.
Kỳ thực Lục Kinh Châu lúc xuống lầu còn đứng ở cửa phòng Hứa Hòe nửa phút, hắn không có ý định cố ý làm thương tổn cô gái trong phòng, chỉ là mỗi người đều nghĩ phương thức khác nhau, trong lòng mỗi người cũng có mức độ phiến diện khác nhau. Giống như Lâm Thù Ý luôn là người bạn quan trọng nhất trong lòng hắn, liền nói, cảm nhận của Hứa Hòe không quá quan trọng trong mắt Lục Kinh Châu.
Đây cũng không phải là hắn tàn nhẫn, mà chỉ là lựa chọn của Lục Kinh Châu giữa hai người mà thôi.
“Nếu cô đối với cậu ấy không thật tâm, vậy thì đừng làm cho cậu ấy ảo tưởng.” Hắn không gõ cửa phòng Hứa Hòe, mà chỉ đứng ở cửa thấp giọng nói, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Lục Kinh Châu biết Hứa Hòe nhất định đã nghe thấy. Bởi vì hắn nghe rất rõ ràng, khi hắn đang đứng ở cửa liền nghe thấy trong phòng có tiếng sột soạt. Hứa Hòe còn chưa ngủ!
Quả thực Hứa Hòe vẫn chưa ngủ, lúc này nghe thấy tiếng bước chân, nàng còn tưởng là Lâm Thù Ý, nhưng khi bước chân càng ngày càng gần, nàng mới biết mình đã đoán sai.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của Lục Kinh Châu, xác nhận suy đoán của mình.
Nàng ngồi trên sàn nhà, dựa vào cửa phòng ngủ, ôm chân, vẻ mặt đần độn, ánh mắt có chút mê man. Nếu nàng không thật tâm thì sẽ thế nào? Lẽ nào là giả ý? Dối trá? Nịnh hót? Hứa Hòe nghĩ, nếu đúng như vậy thì cũng tốt, ít nhất bây giờ nàng sẽ không vướng bận như vậy, lúc muốn từ bỏ cũng sẽ không cảm thấy khó chịu cùng thống khổ như vậy.
Lúc nào người ta cũng tin vào những gì họ nhìn thấy, nhưng chuyện tình cảm làm sao có thể chỉ dùng ánh mắt? Loại yêu thích thầm kín đó chỉ dùng mắt làm sao có thể nhìn thấy? Những gì được nhìn thấy đều là giả tạo do nàng tạo ra để che giấu yêu thích trong lòng mình a!
Vậy, tại sao bây giờ Lục Kinh Châu lại dùng phiến diện nhận thức đối xử với nàng như vậy!
Hứa Hòe thật khổ sở, đối với nàng mà nói, loại khổ sở này càng là không tìm được ai bên người để thổ lộ, chỉ có thể âm thầm tiêu hóa mà cảm thấy cô độc cùng không thể lý giải, việc này càng khiến nàng thêm khó chịu.
Vừa mới bắt đầu nàng chưa từng nghĩ đến việc yêu cầu bất cứ ai hiểu, nhưng khi sự việc thực sự phát sinh, nàng vẫn sẽ cảm thấy mình ủy khuất.
Nàng trao đi tấm chân tình, vùi lấp đi chân tâm, bị hiểu lầm, bị chỉ trích nhưng nàng không định quay đầu nhìn lại. Kết quả như vậy, có thể tốt hơn mà phải không? Nàng đã nghĩ như vậy.
Phòng khách không có vì Lục Kinh Châu rời đi mà trở nên yên tĩnh, nàng biết có thể hiện tại Lâm Thù Ý uống say nên đã ngủ, Dì Tiền đang ở trong bếp nấu súp cho người kia. Vốn Hứa Hòe không ngủ được, bây giờ lại càng không ngủ được, trong tâm trí cùng trước mắt nàng chỉ nhìn thấy Lâm Thù Ý.
Một tiếng cười tràn ra từ khóe miệng Hứa Hòe, không phải nàng không cảm nhận được lo lắng của Lục Kinh Châu, mà là nàng thực sự muốn nói với người kia rằng không cần lo lắng cho Lâm Thù Ý. Trong lòng nữ nhân kia, làm sao có thể có một tình yêu chân chính đây? Thậm chí cô còn không biết tình yêu là gì, hoặc là nói, trong lòng cô có rất nhiều thứ vượt qua tình yêu, huống chi, tình yêu của Lâm Thù Ý không phải là nàng a! Cho nên, trong trò chơi mang tên báo thù này, Lâm Thù Ý đã thắng, nàng thua không hề có tôn nghiêm, thậm chí còn đặt mình vào đó, thua thảm hại.
Sau khi suy nghĩ xong, Hứa Hòe cảm nhận được dưới đất truyền đến tia mát lạnh, nàng đứng lên, trong lòng rối bời nhưng trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ, nàng nghĩ, đây là lần cuối cùng nàng chủ động như vậy.
Đi vào bếp, nàng không giấu được tiếng bước chân, Dì Tiền nhanh chóng nghe thấy, xoay người lại. Khi nhìn thấy Hứa Hòe, mắt Dì Tiền lóe lên tia kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười, như biết rất rõ nói: “Tiểu Hòe, có phải âm thanh vừa rồi quá lớn làm con thức giấc không?”
Hứa Hòe mỉm cười, không có giải thích, gật đầu theo lời nói của bà, hỏi: “Tiền a di, nấu món này còn mất bao lâu?”
“Rất nhanh a, lập tức liền có thể tắt lửa.” Dì Tiền trả lời.
Lúc này, đồng hồ treo trên tường bên ngoài đã điểm mười hai giờ, đã là nửa đêm, Hứa Hòe ân cần nói: "Vậy Tiền a di, dì đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này để con làm là được rồi. Dù sao chỉ cần cho Lâm Thù Ý uống, rất đơn giản, để con là được rồi." Dì Tiền không từ chối đề nghị của Hứa Hòe. Dưới cái nhìn của bà, Hứa Hòe và Lâm Thù Ý chính là một đôi, mặc