Tâm tình của người đầu dây bên kia tựa hồ không tốt lắm, biết rõ là tính tình Lâm Thù Ý cũng không tốt, nhưng cũng không kiềm chế được nóng nảy. "Cậu còn chưa chết, tôi nào dám chết! Nói đi, có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy?”
Bộ dạng hiện tại của Hề Tri Hảo không khác nhiều so với tưởng tượng của Lâm Thù Ý, căn bản là không biết đối phó làm sao.
Trên mặt cô ấy vẫn còn một vệt sơn, bởi vì đã ở ngoài trời trong một thời gian dài, làn da trắng nõn dần dần chuyển thành màu vàng nhạt xinh đẹp lại khiêu gợi. Cô ấy dựa vào một tảng đá lớn bắt chéo chân nghỉ ngơi, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một bình nước quân dụng. Ngũ quan của nữ nhân này rất anh dũng, giữa hai chân có một khẩu súng trường, nòng súng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nghe được những lời không khách khí như vậy, vẻ mặt của Lâm Thù Ý vẫn không thay đổi, "Đột nhiên tôi nhìn thấy tin tức, nghĩ không phải gần đây cậu đi lính ở biên giới nước R sao? Liền muốn hỏi xem cậu đã chết hay chưa."
"Hỏi em gái nhà cậu!" Đầu dây bên kia truyền đến có chút khàn khàn nhưng không che giấu được tia chế nhạo, "Cậu là muốn hỏi ai xuất vũ khí cho bên này phải không? Làm sao, cậu đang ở trong nước, còn muốn điều khiển từ xa việc kinh doanh ở bên kia sao? Chưa cải tà quy chính hả?”
Cải tà quy chính, đương nhiên Hề Tri Hảo sẽ không nghĩ Lâm Thù Ý như vậy. Tốt xấu gì hai người cũng bò qua cùng một cái "chiến hào", năm đó bị ném vào trại huấn luyện, cô làm sao có thể không biết Lâm Thù Ý là người tàn nhẫn như thế nào? Cô cũng không có sở thích hỏi thăm chuyện gia đình của người khác, nhưng vì có quan hệ tốt với Lâm Thù Ý, cô cũng biết không ít về Lâm gia.
Ít nhất Lâm Thù Ý không lật đổ người đó thì sẽ không chết, mà cô, cũng tiếp cho Lâm Thù Ý một chút sức lực, làm sao lúc này cô có thể vô danh chết như vậy?
“Ha, đúng vậy!” Lâm Thù Ý không cảm thấy hành vi cướp công của người khác là có gì không đúng, nói khoác không biết ngượng, “Cho nên, đây chính là lý do tôi gọi cho cậu.”
Hề Tri Hảo ngồi dưới đất cười lạnh hai tiếng, “Lâm Thù Ý, đã một năm không gặp, da mặt của cậu càng ngày càng dày a.” Lúc này, thật sự để cho người thân duy nhất cùng cô đi lính kéo chuyện làm ăn cho hai phe khai chiến? Hề Tri Hảo vào giờ phút này thực sự muốn bay đến thành phố Thanh Phúc ngay lập tức, hay là hiện tại dùng súng trường trong tay một phát bắn vỡ đầu Lâm Thù Ý! Lâm Thù Ý ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách cười đến thoải mái: "Da mặt dày? Không phải a, tôi da mặt mỏng, bằng không liền chia cho cậu?"
"Cút!" Giọng nói tức giận của nữ nhân kia truyền qua điện thoại.
Đối mặt với lửa giận của Hề Tri Hảo, Lâm Thù Ý cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao cô cũng dựa vào quan hệ tốt của mình với Hề Tri Hảo, cuối cùng tuy ngoài miệng Hề Tri Hảo ghét bỏ nói không muốn, nhưng khẳng định sẽ làm tốt chuyện này.
Vốn dĩ Lâm gia đã tham gia vào những công việc kinh doanh này, hơn nữa, cho dù Lâm Thù Ý không thích, cô cũng sẽ không để gia sản của Lâm gia vào trong tay của nữ nhân khác. Hiện tại cô muốn cho Lâm Phàm nhìn rõ, đến cuối cùng người ngồi trên vị trí gia chủ là ai!
“Đúng rồi, tôi có một tin tức ở bên này, không biết cậu có muốn nghe không.” Nói xong chuyện kinh doanh, Lâm Thù Ý đắc ý nói, ngữ khí có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Hề Tri Hảo có trực giác không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vì Lâm Thù Ý muốn nói nên cô cũng không thể không nghe.
“Cái đuôi nhỏ kia nhà cậu, nghe nói mất tích rồi.” Lâm Thì Ý nói, sau đó cô yên lặng chờ phản hồi từ người ở đầu dây bên kia. Cô tin rằng đây chắc chắn là một quả bom đối với Hề Tri Hảo.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia có âm thanh của bình nước bị rớt, sau đó là một trận âm thanh giòn giã của vũ khí cùng kim loại va chạm vào nhau, sau đó Lâm Thù Ý lại nghe thấy hô hấp nặng nề của Hề Tri Hảo.
“Xảy ra chuyện gì?!” Hề Tri Hảo cao giọng, sắc mặt có chút khó coi.
Hiện tại ở một đầu khác của trái đất, trên mảnh đất cằn cỗi, đột nhiên có một nữ nhân ở phía sau tảng đá đứng lên, mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu. Mặt trời như thiêu đốt đại địa, khiến cho mảnh đất này càng trở nên khô cằn hơn. Hề Tri Hảo rũ bỏ lớp bụi trên người, đôi lông mày xinh đẹp giờ đã nhíu lại thành chữ "Xuyên", "Cậu nói rõ cho tôi!"
Lâm Thù Ý nhún nhún vai, "Tôi cũng là nhận được tin tức này từ Lục Kinh Châu, có vẻ như đã biến mất ba ngày rồi, người nhà của cậu đang cử người đi tìm a! Dù sao thì em ấy cũng là người Hề gia mà. Chỉ là, tôi nghĩ có khi nào chạy tới chỗ cậu không? Không phải Mục Ca luôn như vậy sao? Tốt hơn hết là cậu nên chú ý một chút, tôi cũng sẽ cho người xem bên kia có bóng dáng em ấy không."
"Cảm ơn." Ngữ khí Hề Tri Hảo có chút thâm trầm, cô biết nếu cái đuôi nhỏ ở nhà thật sự muốn gây chuyện, khẳng định sẽ khiến những người xung quanh bất lực toàn tập. Hơn nữa, cô gái kia chính là con quỷ tinh a!
Cuộc điện thoại kéo dài không được bao lâu, Lâm Thù Ý truyền đạt xong điều muốn nói, Hề Tri Hảo bên kia cũng tập hợp.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Lâm Thù Ý lại rơi vào màn hình TV trước mặt, tin tức về chiến tranh quốc tế đã trôi qua, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ. Lâm gia đã làm rất tốt trong chuyện kinh doanh với quân đội, cô biết rất có thể lần này chính là Lâm gia đã cung cấp vũ khí cho Quốc gia R, nhưng vậy thì thế nào, nếu chuyên làm ăn này nằm trong tay của nữ nhân kia, vậy cô đoạt lại thì sao? Việc này giúp cô cao hứng hơn những chuyện kinh doanh khác, dù sao những gì cô không thích cuối cùng cũng sẽ bị chính năng lực của cô phá hủy.
Nhưng lần này, chỉ là một thù trả một thù mà thôi.
Nghĩ đến đây, nụ cuời của Lâm Thù Ý càng sâu. Lâm gia, cô nhất định phải thắng, không vì bất cứ thứ gì khác, đó là thứ cô vốn nên có, vậy tại sao phải từ bỏ? Đối với những thứ cô có được, nỗ lực giữ lấy hay vứt bỏ phá hủy đều phụ thuộc vào ý muốn của cô. Dù sao, hiện tại mục tiêu của cô ít nhất vẫn không thay đổi, chính là có được quyền lực của Lâm gia, cùng nữ nhân trong gia tộc tranh cao thấp!
Dựa vào cái gì những người vi phạm đạo đức như họ có thể sống bình yên qua nhiều năm như vậy? Thậm chí còn yên tâm thoải mái? Nếu ông trời không thể khiến loại người này bị thiên lôi đánh đến thống khổ, vậy thì cô sẽ đến thay trời hành đạo!
Lâm Thù Ý cầm điện thoại duyệt mail mới nhất, có lẽ lượng thông tin rất lớn, cô nhờ Dì Tiền đưa bữa trưa vào thư phòng, trước tiên mở máy tính xử lý.
Như Lâm Thù Ý đã nói với Hề Tri Hảo trước đó, hiện tại cô để mọi người chú ý đến chuyển động của Mục Ca. Nghĩ đến tính tình của Mục Ca, Lâm Thù Ý nhếch môi, có lẽ mười Hứa Hòe cũng không thể sánh được với cô gái kia, hiện tại cô có chút vui mừng vì mèo con của cô vẫn tính là ngoan ngoãn.
Sau khi yêu cầu Lục Kinh Châu chú ý tới, Lâm Thù Ý bắt đầu sắp xếp công việc của công ty. Bởi vì tháng sau cô sẽ về nhà cũ của Lâm gia, hiện tại phải giải quyết ổn thỏa việc của công ty trong nước.
So với công việc kinh doanh xám xịt của Lâm gia, công việc ở thành phố Thanh Phúc đối với Lâm Thù Ý có phần rườm rà hơn một chút, nhưng kỳ thực cũng tương đối đơn giản, chỉ mất một chút thời gian. Dì Tiền rất nhanh đã chuẩn bị bữa trưa cho cô, Lâm Thù Ý vừa duyệt mail vừa máy móc nhét thức ăn vào miệng.
Mặc dù hiện tại cô đang ở thành phố Thanh Phúc, nhưng không phải cô không có gián điệp trong Lâm gia ở nước K.
Nhìn thư trong máy tính, Lâm Thù Ý khẽ cười một tiếng, con người màu nâu nhạt lộ ra mấy phần trào phúng cùng châm chọc, thủ đoạn của mẹ kế thật cũng không ít. Trong mấy tháng nay, thường xuyên hành động như vậy, còn luôn mồm luôn miệng nói yêu thương cô, sau này người em trai không nên sinh ra trên đời của cô sẽ chỉ là trợ thủ của cô. Nhưng thông tin trước mắt không giống như là bồi dưỡng để trở thành trợ thủ của cô a!
Lâm Thù Ý cười ra tiếng, lấy điện thoại ra, cô phải nói cho Lục Kinh Châu một số chuyện.
Lâm Phàm không mong được gặp Lâm Thù Ý, đây không phải là chuyện giấu kín trong lòng giữa hai cha con Lâm gia. Rõ ràng Lâm Thù Ý muốn đối nghịch với Lâm Phàm, Lâm Phàm trực tiếp giao 30% quyền trong tay cho nữ nhân kia. Cho nên nói, hiện tại Phù Khinh không chỉ nắm quyền nội bộ của Lâm gia, thậm chí hiện tại còn can thiệp vào chuyện kinh doanh của Lâm gia, nếu như nói nữ nhân này không có dã tâm, Lâm Thù Ý liền không tin.
Lâm Thù Ý nhìn mấy tháng này không ít người trong bóng tối qua lại với Phù