Cô thật cường thế như vậy, dùng tư thái không cho người cãi lại, gần như cắn vào vành tai của người trước mặt. Nhưng, không ai biết lúc này Lâm Thù Ý đang rất sợ hãi.
Khi nghe Hứa Hòe nói muốn rời khỏi mình, Lâm Thù Ý rất hoảng sợ.
Đây có thể không phải là lần đầu tiên nhưng lại là lần đầu tiên khiến cô sợ hãi nhất. Lâm Thù Ý cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm gì, có sự việc khiến cô mất kiểm soát, không biết phải làm sao.
Giống như Hứa Hòe đã nói, hiện tại cô không có gì uy hiếp được nàng, vậy bây giờ cô dựa vào cái gì có thể giữ Hứa Hòe ở lại?
Nhưng cho dù nội tâm kinh hoảng, vẻ mặt Lâm Thù Ý vẫn duy trì bình tĩnh.
Hứa Hòe dùng sức nắm lòng bàn tay, Lâm Thù Ý dựa gần nàng như vậy, khí tức của người kia một lần nữa quấn lấy nàng, nàng đã quen với mùi vị này, từ lúc bắt đầu phản kháng đến hiện tại đều mê luyến. Khi có thể, nàng nhất định phải thích nghi với cuộc sống không có khí tức này.
“Vậy chị muốn thế nào?” Hứa Hòe cố gắng giữ cho giọng nói của mình không mang theo nửa phần cảm tình. Kỳ thực hiện tại nàng rất muốn khóc, muốn làm nũng với Lâm Thù Ý, sau khi chịu một trận đả kích lớn, trong vô thức nàng muốn tìm một người đáng tin cậy nhất để nói chuyện. Chỉ là nàng cũng không biết từ lúc nào trong lòng Lâm Thù Ý đã thực sự có một người chiếm lấy vị trí quan trọng như vậy ...
Lâm Thù Ý thấy tóc nàng bù xù nên giơ tay tự nhiên sửa tóc cho nàng, "Hứa Hòe, tôi không muốn ép buộc em..." Cô nhẹ giọng nói.
Trong mắt Hứa Hòe thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười khổ, “Vậy trước kia chị làm cái gì?” Trước kia không phải là nửa ép buộc nửa uy hiếp sao?
Đề tài thảo luận này như thế nào cũng không làm người dễ chịu, hai người cùng một chỗ không phải vì yêu, từ lúc bắt đầu cũng đã lộn xộn. Hai người bởi vì tiền tài cùng oán hận ép buộc đến với nhau, làm sao sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc?
Sắc mặt Lâm Thù Ý tối sầm lại, cô xoay người không đối mặt với Hứa Hòe nữa. Cô muốn nói ít nhất ở trên giường cô chưa bao giờ ép buộc Hứa Hòe, bất kể là khi nào cũng đều chưa từng có.
Mỗi lần như vậy, không phải đều là ta tình ngươi nguyện sao?
Nhưng cô không thể nói ra lời này. “Hiện tại em quá kích động, chờ em bình tĩnh trở lại, suy nghĩ thật kỹ đi.” Lâm Thù Ý nói xong xoay người rời đi. Cô sợ mình tiếp tục nghe Hứa Hòe nói ra những lời muốn rời khỏi cô sẽ không chịu nổi, lại sợ mình sẽ làm tổn thương nàng.
"Tôi rất tỉnh táo..." Ngay lúc Lâm Thù Ý vừa mới nhấc chân lên, Hứa Hòe đứng sau lưng cô nói: "Tôi cũng rất bình tĩnh ..."
Cảnh tượng này khiến Lâm Thù Ý nhíu mày, bởi vì cô cảm thấy có chút quen tai.
Đây không phải là cảnh tượng lúc trước cô nói muốn Hứa Hòe cùng mình trở về Lâm gia sao? Quả thực rất giống nhau. Cô muốn đưa nàng đi nhưng nàng từ chối, không muốn đi cùng cô!
Hiện tại, lại là như vậy!
Lâm Thù Ý cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, sắp thiêu rụi tất cả sự kiên nhẫn ít ỏi của mình. Cô đột nhiên xoay người, trong mắt mang theo hung ác trừng mắt nhìn Hứa Hòe đang rũ đầu xuống trước sau không có nhìn mình, thanh âm lạnh lẽo, "Hứa Hòe! Đến cùng em có tâm hay không!"
Cô đối tốt với nàng như vậy, lẽ nào nàng không thấy được?
Lâm Thù Ý muốn chất vấn, liền hỏi câu này, nhưng cuối cùng, lòng kiêu ngạo cứng rắn không thể phá bỏ đã khiến cô vùi lấp câu nói này vào trong đáy lòng.
Trong lời nói, từng lời từng chữ của cô vang lên, như những viên bi bắn vào tim Hứa Hòe.
Cuối cùng Hứa Hòe cũng ngẩng đầu, đáy mắt còn có chút mờ mịt nhìn Lâm Thù Ý, ánh mắt kia có chút đáng thương lại có chút quật cường. Nàng nghe thấy lời Lâm Thù Ý nói, nhưng không phản bác lại, nàng không có tâm sao? Không có tâm, vậy mấy tháng nay nàng đã vật lộn với cái gì? Lời nói này, có hay không cũng là nàng định đoạt, sẽ không bao giờ cảm thấy vừa đau đớn vừa bất lực như bây giờ.
Trước lời lên án của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe im lặng, nàng không muốn trả lời câu hỏi này.
Lâm Thù Ý thấy nàng trong trạng thái lảng tránh như vậy, tức giận xoay người rời đi.
Trong phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Hứa Hòe. Đứng ở nơi này, nàng đột nhiên cảm thấy nơi này vắng vẻ đến đáng sợ. Chỉ có nàng ở trong căn phòng lớn này.
Ngay sau đó bên ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe hoảng sợ chạy về phía cửa, nhưng lúc nàng rời khỏi phòng thì dừng lại. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, cẩn thận ẩn người, lẳng lặng nhìn nữ nhân đã đi xa, cúi đầu, sương mù dày đặc ngưng tụ thành mây, sau đó hóa thành mưa, rơi xuống đất...
Hiệu suất của nhà tang lễ trước giờ luôn rất cao.
Hứa Hòe không kịp giải quyết cuộc tranh cãi tình cảm giữa nàng và Lâm Thù Ý thì điện thoại đổ chuông. Nhân viên của nhà tang lễ mà Lục Kinh Châu liên hệ trước đó đã đến.
Mặc dù Hứa Hòe không muốn dùng từ ngữ hình dung những gì hiện tại nàng đang làm, nhưng sự thật là, trong vòng chưa đầy nửa năm, nàng đã tự tay lo liệu hai hậu sự, chân trước là mẹ, chân sau là cha. Loại tao ngộ này, ngoài bất lực cùng cười khổ, nàng không còn có thể sinh ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Theo xe tang đến nhà tang lễ, Hứa Hòe nghĩ lần này lại chỉ có một mình nàng. Dù sao, kể từ sau biến cố của Hứa gia, các "thúc thúc a di" trước kia đã sớm cắt đứt liên lạc với gia đình nàng. Thế hệ trước của Hứa gia đã không còn, mà những người cùng thế hệ đều xa lánh gia đình nàng.
Điều nàng không ngờ tới chính là nàng nhìn thấy Lâm Thù Ý ở đây.
Xem ra Lâm Thù Ý đã thay quần áo, cô đang mặc một chiếc váy đen, trong tay mang theo túi nhỏ, dựa vào cạnh xe.
Khi Hứa Hòe đi vào, tình cờ thấy cô đang hút thuốc. Đây là một trong số ít lần Hứa Hòe thấy cô hút thuốc. Trước đó Lâm Thù Ý từng nói cô không thích những thứ có thể khiến bản thân vô tình bị nghiện, ngay cả khi tâm tình buồn bực, cô chỉ thường nhấp một điếu thuốc. Nhưng hiện tại, Hứa Hòe nhìn thấy dưới chân nữ nhân kia đầy mẫu thuốc nằm trên sàn.
Thời gian Lâm Thù Ý ở đây chờ nàng không quá ngắn, suy nghĩ này hiện lên trong đầu Hứa Hòe khiến nhịp tim nàng lỡ nhịp.
Nàng định không muốn để ý Lâm Thù Ý, đi đến linh đường, nhưng Lâm Thù Ý đã phát hiện ra nàng. Hiện tại người kia đã ném điếu thuốc gần hết trong tay, dùng giày cao gót dập tắt, sải bước về phía nàng.
“Này.” Không còn lời nào nữa, chỉ có một từ, Hứa Hòe liền nhìn thấy Lâm Thù Ý đưa túi trước mặt nàng.
“Làm sao, không nhận?” Lâm Thù Ý nói xong cũng không phản ứng gì, khóe môi không khỏi gợi lên một vòng cung trào phúng, “Vậy hiện tại em cùng tôi phân rõ ranh giới sao?" Phân rõ ranh giới? Ranh giới Sở Hà? Làm thế có thể? Cô vẫn chưa đồng ý!
Ở đây, Hứa Hòe không muốn tranh chấp, nàng đã rất mệt mỏi rồi. Hiện tại là ba giờ sáng, sau một trận ân ái cuồng nhiệt, nàng lại gặp một trận đả kích lớn, giờ nàng thật sự không còn khí lực đi tranh luận với Lâm Thù Ý.
Đưa tay lấy túi từ Lâm Thù Ý, Hứa Hòe nhìn xuống, phát hiện bên trong có một bộ quần áo màu đen.
Nàng nhìn bộ đồ ngủ trên người, mím môi, ánh mắt có chút phức tạp, “Cảm ơn.” Thật lâu, nàng mới nói được một câu như vậy với Lâm Thù Ý.
"Ha..." Lâm Thù Ý cười một tiếng, quay người rời đi mà không nói thêm gì nữa. Dáng dấp kia, giống như không có chút lưu luyến.
Vốn dĩ phải mất một khoảng thời gian để trang trí linh đường, nhưng hiện tại Hứa gia như vậy, thứ nhất vừa đến Hứa Hòe có phần lo lắng, thứ hai là nàng không có ý định để Hứa Ba ở trong quan tài quá lâu, Hứa Hòe cũng không làm quá phức tạp.
Nhưng khi được nhân viên đưa tới linh đường, nhìn trước mắt đã sắp xếp thỏa đáng liền có chút sững sờ. Hứa Hòe xoay người, như không thể tin hỏi: “Đây, đây là gia đình trước đó chưa kịp dọn dẹp sao?” Cho dù là lẵng hoa đặt trước cửa hay là tiền giấy ở chậu