Tấn An đã đi theo bên người Lâm Thù Ý nhiều năm, hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ của Lâm gia đều là nàng liên hệ báo cáo với Lâm Thù Ý. Hiện tại nghe những lời của Lâm Thù Ý, nàng rất rõ ràng ý tứ của cô. “Tôi sẽ cho người bên dưới xử lý ngay, đảm bảo khi ngài trở về sẽ không gặp lại người này nữa.”
Tấn An yên lặng sờ sờ mồ hôi trên trán, Lâm Thù Ý cường thế như vậy, rõ ràng không phải nói chuyện ở trước mặt nàng, còn cách đại lão bản xa như vậy, nhưng đối phương lại có khả năng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ cùng lo lắng.
Lâm Thù Ý nhàn nhạt ừm một tiếng, giống như căn bản không có để ở trong lòng. Hành vi lần này của Phù Khinh thực sự khiến cô tức giận, nhưng trong khi tức giận, Lâm Thù Ý lại nhớ ra một chuyện khác.
Nếu Phù Khinh có khả năng tìm ra nhược điểm của cô, vậy còn trước kia thì sao? Trước kia cô còn chưa đủ lông đủ cánh, không phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Nữ nhân kia, quả nhiên có tâm địa rắn rết, vào thời điểm nào đó có thể giáng cho cô một đòn chí mạng.
"Còn nữa, đi thăm dò xem trước khi Phan gia xảy ra biến cố, Phù gia đang làm gì!" Lâm Thù Ý nắm chặt quyền, từ sự việc này, cô cảm thấy có lẽ lúc trước cô đã đánh giá thấp Phù Khinh. Đừng nói hy vọng nữ nhân kia có chi tâm lương thiện, để cho cô trở thành một người bình thường còn rất khó.
Tấn An trả lời, thăm dò hỏi, “Là trước đây có vấn đề gì không sao?”
Lâm Thù Ý không kiên nhẫn cau mày, “Xem có thể tra được chút gì hay không lại nói, tháng sau tôi sẽ trở về, thu thập nhà bên kia."
"Bên kia? Tiểu thư, ngài không sống ở nhà cũ sao?" Tấn An lại ngạc nhiên, dù đi theo Lâm Thù Ý nhiều năm như vậy, nàng thật sự không thể hiểu được lần này Lâm Thù Ý đang làm gì. Trên người Lâm Thù Ý có góc khuất, nhưng khi đối mặt với công việc của Lâm gia, miễn là liên quan đến quyền lợi cùng quyền thừa kế, Lâm Thù Ý chưa bao giờ cẩu thả. Không phải cô thực sự coi trọng sản nghiệp của Lâm gia, mà chỉ là vì khẩu khí trong lòng. Nếu cô trở về mà không sống trong nhà cũ, có lẽ cũng biết Lâm Phàm sẽ nghĩ như thế nào.
“Ừm, tôi còn muốn đưa người về.” Lâm Thù Ý thẳng thắn thừa nhận, bản thân cô về nhà cũ sẽ không có vấn đề gì. Dù sao, những năm nay cô đã đấu trí với Phù Khinh không ít lần, hai người đều rõ ràng đối phương không phải là kẻ tầm thường, muốn hạ gục đối phương trong nháy mắt là điều không thể. Nhưng Hứa Hòe thì khác, mặc dù Lâm Thù Ý chắc chắn Hứa Hòe sẽ không bị bất cứ thương tổn nào, nhưng cô không đủ có niềm tin tuyệt đối nói không để cho Hứa Hòe chịu chút uỷ khuất. Huống hồ, quan hệ hiện tại của hai người...
Nghĩ đến đây, Lâm Thù Ý lại cảm thấy có chút cáu kỉnh, “Con trai của Phù Khinh bây giờ thế nào rồi?” Cô dừng lại, như suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Quên đi, đừng nói nữa, lại càng thêm phiền lòng. Cũng nhớ kỹ người này cho tôi, nói cái gì chúng ta cũng nên chú ý đến bảo bối của Phù Khinh mới đúng."
Trong lòng Lâm Thù Ý vẫn luôn nhớ tới Hứa Hòe, cúp điện thoại xong xoay người đi tới phòng bệnh của Hứa Hòe.
Gần mười hai giờ trưa Hứa Hòe mới tỉnh dậy, kỳ thực nàng còn chưa muốn mở mắt, thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng ý thức trở về giống như thúc giục nàng, buộc nàng phải mở mắt, không thể ngủ tiếp.
Mí mắt Hứa Hòe vừa động, khi ý thức trở về, nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Giống như bị một ngọn núi đè lên, từng bộ phận xương cốt đều đau nhức không chịu nổi.
Vừa định nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt Hứa Hòe liền rơi vào một bóng lưng.
Không biết Lâm Thù Ý nằm nhoài ngủ bên giường từ lúc nào, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Hứa Hòe nuốt lời hô hấp vào cổ họng, nàng nhìn Lâm Thù Ý, nữ nhân này đang đối mặt với nàng, từ góc độ của Hứa Hòe có thể thấy rõ vành mắt bị thâm đen của Lâm Thù Ý, mà tóc cũng có chút lộn xộn, không còn có dáng dấp ưu tú cao cao tại thượng như thường lệ.
Hứa Hòe hơi nhúc nhích, vừa định xuống giường thì Lâm Thù Ý đột nhiên mở mắt ra.
Thời gian thức dậy sau giấc ngủ của Lâm Thù Ý ngắn hơn người khác nhiều, thói quen cảnh giác mà cô nuôi thành quanh năm tựa như không có khả năng thay đổi trong một sớm một chiều. Việc đầu tiên khi thức dậy chính là ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hòe, khi bắt gặp ánh mắt của cô gái, cô lập tức lộ ra nụ cười, nụ cười này giống như những chuyện vẫn lo lắng cùng đề phòng của cô đã lắng xuống. “Tỉnh rồi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Lâm Thù Ý hỏi, ánh mắt ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường.
Hứa Hòe lắc đầu, ngoại trừ đầu có chút nặng nề hơn một chút cũng không có chuyện gì.
"Bên kia ..." Hứa Hòe do dự, hiện tại trong đầu nàng rất rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ những gì nàng đã nói với Lâm Thù Ý lúc sáng.
Kỳ thực sau khi nói ra những lời đó, nàng không muốn nói chuyện với Lâm Thù Ý, nhưng hiện tại ngoài Lâm Thù Ý ra, nàng không tìm được ai để hỏi tình hình của bên Hứa Ba như thế nào. Trong lòng lo lắng, nhưng hiện tại kéo lê thân thể mệt mỏi, nhất thời tựa như cũng không thể làm được gì.
Biển hiện của Lâm Thù Ý rất săn sóc, trong chốc lát cô đã hiểu được ý tứ của Hứa Hòe, sau đó cô nói: "Yên tâm, bên nhà tang kễ có Lục Kinh Châu nhìn... Em, chuyện của ba em, đã được an bài thỏa đáng rồi, thời gian được ấn định là 3 giờ chiều nay. Đến thời điểm đó tôi sẽ đưa em đi."
Hứa Hòe có chút kinh ngạc nhìn cô, nàng không biết giữa mình và Lâm Thù Ý còn có quan hệ gì. Nàng nhớ lúc đó mình đã nói rất rõ ràng rồi, theo tính khí của Lâm Thù Ý, sau khi nghe xong lời nói của mình, còn có thể xem như không có chuyện gì mà giao tiếp với mình sao? Cô thậm chí còn giúp nàng sắp xếp hậu sự của Hứa Ba.
“Kỳ thực, chị không cần làm những việc này, Lâm