Người của Lâm Thù Ý không cố ý làm mất dấu vết Hứa Hòe, mà là Hứa Hòe cố ý làm bọn họ mất dấu vết.
Có lẽ, bản thân Lâm Thù Ý cũng không nghĩ tới Hứa Hòe đã học được tâm nhãn trong nửa năm ngắn ngủi này. Kỳ thực, ban đầu Hứa Hòe không muốn dùng tâm nhãn đặt lên người Lâm Thù Ý, tất cả những điều này bắt nguồn từ khi nàng về nước, đầu tiên là liên lạc với Đàm Vân Thâm.
Hứa Hòe vẫn chưa quên trước khi rời đi, Đàm Vân Thâm đã bị Dương Vũ lôi ra khỏi Đình Cảnh. Nàng vẫn quan tâm, nhưng không thể liên lạc với Đàm Vân Thâm, cho nên sau khi về nước nàng liền lập tức tìm đối phương.
“Tiểu Hòe!” khi nhìn thấy Hứa Hòe, trong mắt của Đàm Vân Thâm tràn đầy kinh hỉ.
Không chỉ một mình Đàm Vân Thâm, mà Hứa Hòe cũng rất kinh hỉ. Điện thoại của nàng đã bị Lâm Thù Ý đổi đi, bên trong không có bất cứ thông tin liên lạc nào, Hứa Hòe chỉ có thể thử vận may ở gần Đàm gia. Khi nghe thấy tiếng nam nhân gọi tên mình, cuối cùng Hứa Hòe cũng lộ ra nụ cười.
Hứa Hòe mặc một chiếc váy không có tay màu xanh lá cây đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo len. Thành phố Thanh Phúc tháng 9 đã dần bắt đầu hạ nhiệt.
“Vân Thâm!” Hứa Hòe nở nụ cười, “Tớ đã trở về rồi,” Nàng nói.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi Lâm Thù Ý, nàng đã trở về.
Đàm Vân Thâm nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ vẫn đang cân nhắc để tiếp thu việc nàng xuất hiện trước mặt mình là sự thật. "Thật sự trở về rồi! Người kia, cô ta, cô ta không làm gì cậu đúng không?" Trong lòng Đàm Vân Thâm vẫn còn có chút sợ hãi. Kỳ thực, khi Dương Vũ lôi hắn ra ngoài vào ngày đó, hắn thực sự đã nghĩ mình sắp chết trong tay của người kia. Nhưng cuối cùng, hắn thực sự chỉ bị ném ra ngoài.
Hứa Hòe lắc đầu cười, nhưng nụ cười trên mặt có chút nhàn nhạt, nếu như có thể, nàng không muốn nghe đề tài về Lâm Thù Ý nữa, sau khi rời khỏi nữ nhân kia, cô không muốn cuộc sống của mình liên quan đến cô nữa. Đối với nàng, Lâm Thù Ý giống như nham thạch trong lòng đất, khi gặp phải cũng đủ để biến ý chí của nàng thành tro tàn.
“Ừm, không có, có lẽ là hết hứng thú đi, tớ đã trở về rồi.” Nàng bỏ qua chuyện mình bị thương.
Đã đến giờ ăn tối, Tần Vân Thâm liếc nhìn căn nhà đóng cửa, dứt khoát kéo Hứa Hòe lên xe rời đi. “Đi, đi đón gió tẩy trần cho cậu!”
Hứa Hoè nở nụ cười, lần này là chân tâm. "Đúng rồi, cậu không sao chứ? Quãng thời gian trước tớ không liên lạc với cậu được, không biết sau ngày hôm đó cậu thế nào. Chị ấy, không để ai làm hại cậu đúng không?" Nhớ tới chuyện này, Hứa Hòe vẫn rất hổ thẹn. Đàm Vân Thâm tự cho là nợ nàng mới muốn giúp nàng thoát khỏi lồng, nhưng không biết rằng mình sẽ bị người của Lâm Thù Ý bắt được.
Nàng một mặt hổ thẹn, một mặt lại không biết làm gì. Bản thân nàng là cá trong chậu chim trong lồng, không thể cứu Đàm Vân Thâm đang bị nàng liên lụy.
"Không có, chuyện này không có. Chỉ là sau đó tớ muốn liên lạc với cậu, cậu đã không còn ở đó nữa. Đình Cảnh cũng không cho phép tớ vào, có lẽ do người kia a." Đàm Vân Thâm nói ra những gì đã xảy ra với mình.
Cảm giác hổ thẹn trong lòng Hứa Hứa cuối cùng cũng phai nhạt, “Cũng may là cậu không sao.” Nàng thấp giọng nói, nếu không, đời này nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Đàm Vân Thâm đưa nàng đến một nhà hàng món Trung rất riêng tư, nơi mà môi trường là hàng đầu, điều quan trọng là tính bảo mật rất tốt, không ai dòm ngó hay nghe ngóng được. Khi đang đi trên đường, trong đầu Đàm Vân Thâm nảy ra một ý nghĩ, lúc này mới mang Hứa Hòe tới đây.
Vào đến phòng riêng, Đàm Vân Thâm kéo ghế cho Hứa Hòe, đợi Hứa Hòe ngồi vào chỗ mới đi đến đối diện ngồi xuống, "Sau này cậu có dự định gì không? Cần tớ hỗ trợ không?”
Sau này?
Hứa Hòe thu hồi nụ cười trên mặt, nàng cầm ly nước ấm trên bàn uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Ừm, tớ định rời đi.”
“Hả?” Đàm Vân Thâm không hiểu, tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.
“Tớ muốn rời đi, rời khỏi nơi này, khoảng hơn một tháng nữa sẽ đi.” Hứa Hòe lại ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mang theo một chút ý cười.
Đề tài này có thể là ngoài dự liệu của Đàm Vân Thâm, hắn trợn to hai mắt, tựa hồ không thể tin. “Tiểu Hòe, cậu, sao cậu lại đột ngột như vậy?”
Thành phố này là nơi nàng sinh ra và lớn lên, rời đi đồng nghĩa với việc rời bỏ quê nhà.
Trên mặt Hứa Hòe lộ vẻ không bận tâm, "Ừm, cũng khá đột ngột. Kỳ thực, nếu năm nay không có nhiều biến cố như vậy, chẳng phải hiện tại tớ cũng phải rời khỏi thành phố Thanh Phúc sao? Tớ rất sớm đã muốn xuất ngoại rồi, hiện tại vừa vặn có cơ hội.”
Đàm Vân Thâm còn muốn thuyết phục, nhưng nhìn mặt mày kiên định của Hứa Hòe, hắn đành chịu thua.
Hứa Hòe không nói thật, lúc trước nàng muốn xuất ngoại, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn là nên ở lại. Mà hiện tại, sau khi nàng rời khỏi đây liền không muốn trở về. Nơi đây mang đầy tiếng cười của nàng, nhưng cũng đầy bi thương của nàng.
Trước đây, nàng kiên định muốn trở về sau khi tốt nghiệp là vì nơi này có cha mẹ của mình. Mà hiện tại, chẳng còn gì cả. Nàng trở về còn có ý nghĩa gì đây? Lẽ nào là để đắm chìm trong bi thương sao?
Hiện tại nàng muốn tiến lên phía trước, để không bị quá khứ ràng buộc, nàng chọn cách gác lại quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác.
Trong bữa tối hôm đó, Hứa Hòe cùng Đàm Vân Thâm tán gẫu rất nhiều, nhưng hai người đều ngầm hiểu liền không tán gẫu đến chuyện sau này Hứa Hòe sẽ đi đâu.
Hứa Hòe không nói, Đàm Vân Thâm cũng không hỏi.
Sau khi ăn xong, Đàm Vân Thâm đề nghị tìm người xem sau lưng Hứa Hòe có cái đuôi nhỏ nào không. Đàm gia đã ở thành phố Thanh Phúc nhiều năm, xử lý tốt chuyện này cũng không quá khó. Hứa Hòe gật đầu đồng ý, nàng rất muốn rời đi, cũng không muốn phân rõ quan hệ.
Chuyện này cứ giao cho Đàm Vân Thâm giải quyết, ngày hôm sau, nàng đến nghĩa trang trước.
Trước khi đi, lúc nào cũng nên đi vấn an người không thể buông bỏ trong lòng. Hứa Hòe mua một bó hoa, nàng bước tới bia mộ, ảnh của Hứa Mẹ cùng Hứa Ba khi còn trẻ được dán trên bia mộ, vẫn là hai màu đen trắng. Hai người trong ảnh cười đến hạnh phúc lại ấm áp.
Hốc mắt Hứa Hòe nóng rực, nàng đặt bó hoa loa kèn to trước bia mộ, quy củ quỳ xuống đất, dập đầu mấy cái.
Gió trên núi có chút lớn, đã sắp vào thu rồi ...
Lá cây cũng bắt đầu khô héo, Hứa Hòe mang khăn tay đến, cẩn thận lau bia mộ trước mặt, nói nhỏ: "Ba mẹ, hôm nay con đến đây để nói lời từ biệt với hai người. Con chuẩn bị rời đi một thời gian, cũng không biết khi nào mới trở về. Có thể, đời này sẽ không trở về nữa...”
Giọng nói của nàng bị gió núi cuốn đi, thổi bay, bay xuống bốn phương tám hướng, rất nhanh liền biến mất.
“… Đừng trách con bất hiếu.” Hứa Hòe dừng một chút, giọng nàng bắt đầu có âm mũi, nghe có chút đáng thương cùng làm người đau lòng. "Không phải con không muốn ở lại canh giữ hai người, mà là con sợ, sợ nhớ đến chị ấy. Ba, con xin lỗi, con đã rời khỏi chị ấy, con đã yêu chị ấy ..."
Nàng không nghe lời, một mực rơi vào cạm bẫy của Lâm Thù Ý. Nàng chịu đựng gian khổ, ngã bổ nhào xuống đất, cho nên hiện tại nàng nghe lời, ngoan ngoãn rời khỏi Lâm Thù Ý.
Sau khi từ biệt cha mẹ, Hứa Hòe đến trường. Điện thoại trước đây của nàng đã bị Lâm Thù Ý tịch thu, hiện tại đang dùng cái mới. Đại học Thanh Hoa đã bắt đầu đi học, người của phòng giáo vụ hiện tại không thể liên lạc với nàng. Khi Hứa Hòe xuất hiện trước mặt Phó Miêu Vân, người kia liền mở to mắt kinh ngạc, một lúc sau, Hứa Hòe bị người ôm vào lòng.
"Em đây là muốn tôi gấp chết a! Em đã đi đâu hả! Làm sao không có điện thoại? Tôi còn tưởng em có chuyện gì! Trường liên lạc với em cũng không tìm được, khoảng thời gian này thật sự không sao chứ?" Khi nhìn thấy nàng, Phó Miêu Vân không ngừng nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nhìn ánh mắt này, Hứa Hòe cảm thấy rất ấm áp. Bây giờ ở thành phố Thanh Phúc, người duy nhất thực sự quan tâm đến nàng là Đàm Vân Thâm và lão sư của nàng.
“Vâng, không sao ạ, là lỗi của em, lão sư.” Hứa Hòe không nói là mình bị Lâm Thù Ý cưỡng ép xuất ngoại, còn bịa ra lý do là nàng xuất ngoại du lịch, nhưng điện thoại lại bị cướp mất. Hết cách, không thể liên lạc với mọi người.
Phó Miêu Vân không nghi ngờ gì, "Vậy được, trường học bên này cũng không có chuyện gì lớn, em chuẩn bị chút đi. Mấy ngày này đang báo danh, sáng mai sẽ bắt đầu đi học, em là thực tập sinh nên không thể vắng mặt a!”
Nụ cười trên mặt Hứa Hòe lập tức trở nên rất xấu hổ.
Nàng biết công việc phụ đạo viên này xuất phát từ thành phẩm của Lâm Thù Ý, lúc đó nàng thực sự rất gấp. Hầu như tất cả mọi người xung quanh nàng đều có việc làm, nhưng nàng là người duy nhất không có việc làm. Vị trí phụ đạo viên khá tốt với nàng rồi, nhưng mà hiện tại, nàng không có nhiều ý nghĩ như vậy.
Ước mơ cần phải được theo đuổi không ngừng, nhưng hiện tại nàng cảm thấy độc lập còn quan trọng hơn ước mơ.
Hứa Hòe rất nhanh rời khỏi nhà của Phó Miêu Vân, trước khi nàng rời đi, Phó Miêu Vân đã thuyết phục nàng ở lại. "Thật sự không suy nghĩ thêm nữa sao? Em là con gái, lại không quen biết ai bên ngoài, liền chỉ một thân một mình như vậy làm sao tôi có thể yên lòng? Lại nói, năm nay em ở trong trường có thể được hỗ trợ đi du học a!"
Hứa Hòe biết Phó Miêu Vân nói không sai, xét theo tình hình