“Catherine, nhìn cậu giống như không được thoải mái, buổi sáng cậu ăn cái gì xấu rồi bị đau bụng như Meg sao?” Một cô gái mặc váy khiêu vũ đi tới. Meg chính là cô gái đi vào toilet. Hứa Hòe là vũ công chính của bọn họ, nếu nàng gặp bất kỳ vấn đề gì, toàn bộ vũ đoàn sẽ xem như không thể phối hợp.
Hứa Hòe ôn hòa cười, hai tháng qua nàng đi khắp thế gian, khiến đôi gò má có chút thịt của nàng lại gầy đi rất nhiều. “Không sao, chỉ là vừa mới tới nơi này, trong lòng có chút không thoải mái.” Nói thế nào cũng là bởi vì ở thành phố này có Lâm Thù Ý, cho nên hít thở trong không khí này cũng có thể làm nàng cảm thấy bất an sao?
Cô gái đi qua quan tâm nàng mỉm cười như thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, tôi lo lắng cho cậu a!”
Hứa Hòe không có chuyện gì, nàng ngồi tại chỗ, không giống mấy cô gái kia vẫn còn đang ép chân, nàng chỉ lặng lẽ hít thở sâu vài lần. Nàng để bản thân không được căng thẳng, ở một thành phố lớn lại đông người như vậy, muốn gặp một người cũng không dễ dàng. Hơn nữa, sau buổi biểu diễn hôm nay, nàng sẽ ở lại khách sạn cho đến khi rời đi, cũng sẽ không người nào có cơ hội nhận ra nàng.
Buổi biểu diễn của bọn họ là lúc 4 giờ 30 phút chiều, Hứa Hòe nhắm mắt chợp mắt một lúc.
Nàng không biết người hiện tại mình đang lo lắng gặp phải chỉ mình cách hai trăm mét.
Một trong số họ ở dưới sân khấu, còn lại là ở phía sau sân khấu.
Những người có duyên, trong tương lai sẽ có thời điểm nào đó không hẹn mà gặp.
Khi Lâm Thù Ý từ toilet trở lại, ngồi vào vị trí cũ, tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong , cuối cùng Olivia hay Viola cũng đã tìm được hạnh phúc của chính mình, có phải cô cũng nên tiếp tục tin rằng kỳ thực ngay từ đầu cô cũng có thể tìm được người không?
Ánh mắt Lục Kinh Châu chuyển từ trên sân khấu sang cô, “Vẫn tốt chứ?”
Lâm Thù Ý nhún vai, “Có cái gì không tốt?”
Lục Kinh Châu không hỏi nữa, trong chuyện tình cảm, hai người đều là người thất bại.
“Có phải lát nữa còn có màn biểu diễn nào khác không?” Lâm Thù Ý còn đang nghĩ đến vừa rồi gặp cô gái múa ba lê trong toilet, cô đột nhiên cảm thấy màn kịch trước mắt không thú vị như vậy.
Lục Kinh Châu lắc đầu, "Không biết, hai ngày trước là tớ nhận được hai tấm vé này từ lão phật gia trong nhà, muốn tớ mang ai kia đi xem. Kết quả là ai kia không có ở nhà, đã bay đi gặp bạn trai của rồi."
Gân xanh trên trán Lâm Thù Ý giống như đột nhiên nhảy lên, “Tôi nghĩ cậu không cần giải thích rõ ràng như vậy, tôi không có hứng thú!” Lúc này cô muốn lập tức tát Lục Kinh Châu ngã xuống đất.
Lục Kinh Châu cũng ý thức được, hắn cười haha hai tiếng, muốn vá víu trước mặt Lâm Thù Ý, "Vé này đắt lắm a! Miễn phí, cũng rất tốt!"
Lâm Thù Ý: "..." Làm sao bây giờ, lúc này cô muốn xoay người rơi đi, cô không muốn xem một vở kịch miễn phí với cái người ngốc bạch ngọt này chút nào.
Hiện tại Lục Kinh Châu đối với Lâm Thù Ý vẫn có chút khó hiểu, phải nói ba năm qua ai cũng thay đổi, nhưng Lâm Thù Ý là người thay đổi nhiều nhất. Ít nhất, đối với hắn mà nói, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thù Ý chìm xuống, hắn nhất thời cảm thấy hồi hộp.
“Tớ đi hỏi một chút.”
Lục Kinh Châu đã sớm trở lại, lúc quay lại còn cầm trong tay hai tờ vé vào cửa.
"Đây, cho cậu. 4 giờ 30 phút chiều nay, tựa hồ có rất nhiều người đến xem buổi biểu diễn, vất vả lắm mới mua được đấy." Lục Kinh Châu không biết tại sao lại đột nhiên muốn xem múa ba lê, trước đây khi nhìn thấy tâm trạng Lâm Thù Ý không tốt, hắn đã từng muốn làm những gì cô thích, cầm vé biểu diễn đến tìm Lâm Thù Ý, nhưng sau đó đã bị từ chối.
Lâm Thù Ý là một người rất khó chiều, một mặt nhớ Hứa Hòe, mặt khác lại sợ nhìn thấy những người hoặc những thứ liên quan đến nàng. Kể từ đó, Lục Kinh Châu không còn hẹn cô đi xem biểu diễn khiêu vũ nữa. Hôm nay, hắn không biết tại sao Lâm Thù Ý lại đột nhiên thay đổi quyết định.
“Cảm ơn.” Lâm Thù Ý mỉm cười, cô nhìn xuống vị trí trên vé, hơi nhíu mày.
Như lời Lục Kinh Châu nói, biểu diễn ba lê sau vở kịch này rất hot, không đặt trước thì trong một khán phòng lớn như vậy cũng không có vé để bán, cho dù mua được vé vào cửa giá cao, nhưng vị trí rất khuất, không phải là vị trí xem tốt.
Lâm Thù Ý không nghĩ nhiều, cô chính là nhất thời phấn khởi, tâm huyết dâng trào.
Chỉ là, chính cô cũng không ngờ tâm huyết dâng trào này lại mang đến cho mình biến hóa long trời lở đất.
Sau khi vở kịch kết thúc, Lâm Thù Ý và Lục Kinh Châu lên tầng 2. Vị trí của hai người là ở một góc rất khuất, ghế khán giả hình quạt, hai người gần như ngồi ngoài rìa.
Sau khi ngồi xuống không lâu, màn biểu diễn bắt đầu ...
Màn sân khấu chậm rãi được kéo ra từ giữa, lúc này từ phía sau có một cô gái bước ra, trên người mặc một thân màu đen, bắp chân tinh tế được dây lụa của giày múa quấn quanh, như một con thiên nga kiêu ngạo, dáng vẻ uyển chuyển mà tao nhã vạn phần kiễng chân đến trung tâm sân khấu. Trên mặt nàng cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen, che nửa phần mặt. Nàng quay lưng về phía khán giả, giơ hai tay lên cao, ngay sau đó, các vũ công đang chờ ở hậu trường cũng nối đuôi đi ra. Lúc này, âm nhạc bắt đầu chuyển từ nhẹ nhàng sang vui vẻ, nhạc bỗng nhiên dừng lại, giống như bị kẹt, những người biểu diễn trên sân khấu cũng dừng lại, tựa như đứng yên bất động vậy. Đột nhiên, tiếng nhạc lại vang lên, thân hình cô gái ra sân đầu tiên di chuyển, theo nhịp điệu của cô, hơn chục cô gái trên cả sân khấu cũng đồng thời xoay tròn...
Bọn họ giống như tinh linh trên thế giới này, xua tay uyển chuyển, nhấc chân, kiễng chân, đứng thẳng, xoay người nhảy lên.
Lâm Thù Ý không biết những người khác có xem đến ngốc hay không, chỉ là cô đã chấn kinh rồi. Thậm chí, bàn tay đặt trên đầu gối cũng không tự chủ được nắm thành quyền, trong mắt hiện lên một tia sáng chói mắt.
Đúng vậy, cô đã tìm thấy nàng!
Tìm thấy người mà cô ái mộ, cô cảm thấy người kia là một vật phát sáng, thu hút ánh mắt của chính mình.
Từ lúc Hứa Hòe bước ra, Lâm Thù Ý vẫn không hề dời mắt. Người mà cô sáng nhớ chiều mong, lúc này thật sự đã xuất hiện trước mặt cô. Không còn là ảo giác, không còn là giấc mơ.
Ngay cả khi nàng đang đeo mặt nạ, Lâm Thù Ý vẫn khẳng định người kia chính là Hứa Hòe.
Tầm mắt của cô tựa như dán chặt vào người dẫn đầu vũ công trên sân khấu, cô chăm chú nhìn, không nỡ dời đi một giây.
Cô nghĩ, mình đã bao lâu rồi không nhìn thấy nàng? Ba năm bốn tháng, hơn một nghìn sáng sáng chiều chiều, dung mạo của người kia đã khắc sâu trong đáy lòng cô hàng vạn lần, trong đầu cô nhớ nhung nhiều vô số kể, thời khắc này cuối cùng cũng gặp được nàng!
Cô khắc chế nội tâm kích động, ngồi tại chỗ, tầm mắt vẫn đặt ở trên người nàng.
Lục Kinh Châu không nhạy cảm như Lâm Thù Ý, nói đúng hơn là không để Hứa Hòe vào trong lòng như Lâm Thù Ý, bởi vậy, khi Lục Kinh Châu vô tình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của người bên cạnh, hắn không nhịn được nói: “Lâm Thù Ý, cậu có biết hiện tại đôi mắt của cậu giống như sói đói, còn phát ra ánh sáng màu xanh lục hay không a.”
Lâm Thù Ý nghe thấy lời nói của hắn cũng không nhìn lại. “Ừm.”
Lục Kinh Châu cảm thấy bất ngờ, cũng theo Lâm Thù Ý nhìn các cô gái trên sân khấu. Phải nói các cô gái múa ba lê trông rất đẹp mắt, tư thái tao nhã khiến người ta không thể không muốn nhìn nhiều hơn. “Cậu nhìn ai vậy?” Lục Kinh Châu không nhìn ra những người trên sân khấu có cái gì kỳ quái, nhưng hắn có thể thấy được Lâm Thù Ý rất kỳ quái.
"Em ấy ..." Lâm Thù Ý thấp giọng nói, như lo lắng nếu mình không cẩn thận quá lớn tiếng liền ảnh hưởng đến cô gái trên sân khấu.
Lúc này, cô gái duy nhất đeo mặt nạ trên sân khấu nhảy vào chính giữa, hai cánh tay duỗi thẳng, trong khi các ngón chân của nàng tiếp tục đứng thẳng xoay tròn, dải lụa mỏng màu đen cũng theo động tác của nàng mà bay lên trên không trung, múa lên gợn sóng thành vòng tròn, bay phấp phới, giống như muốn hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.
Cô gái đang kiễng chân xoay tròn đã thực sự làm được. Những người biểu diễn còn lại trên sân khấu đã trở thành nền của nàng. Ánh đèn chiếu theo nàng, bóng đen chiếu xuống mặt đất nhìn rất đẹp mắt.
Hiệp một sắp kết thúc, hô hấp của Hứa Hòe không khỏi nặng nề hơn, ngày hôm qua nàng đến đây cũng không có nghỉ ngơi nhiều, hiện tại cảm thấy hơi mệt đến cắn răng. Hiếp một nhất vẫn là nên hoàn thành trọn vẹn mà không mắc chút sai lầm.
Khi tiếng piano nhẹ nhàng dần rơi xuống âm độ cuối cùng, bức màn trên sân khấu hạ xuống, hiệp một kết thúc.
Trong thời gian tạm nghỉ, ở hậu trường Hứa Hòe xoa mắt cá chân, có thể nói nàng một mình chống đỡ ở hiệp một cũng không có gì quá đáng. Nhưng việc kiễng chân xoay người liên tục như vậy đòi hỏi rất nhiều thể lực, sắc mặt nàng có chút khó coi.
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, nửa tháng trở lại đây Hứa Hòe cũng rất hòa hợp với các cô gái trong đoàn. Vũ đạo của nàng rất cứng, khiêm tốn lại ít nói, lớn lên xinh đẹp, hiện tại nàng tháo mặt nạ ra, trên mặt không còn màu máu, việc này lập tức thu hút ánh mắt của cô gái ngồi bên cạnh.
"Catherine, cậu không thoải mái sao?” Vừa vặn, chính là cô gái lúc sáng bị đau bụng. “Tớ thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, lẽ nào cậu cũng bị đau bụng?"
Meg vừa mở miệng, mấy cô gái ở bên cạnh nghe vậy liền nhìn Hứa Hòe, hỏi nàng có nơi nào không thoải mái không.
Hứa Hòe vẫn cười ôn hòa như trước, "Không sao, tối hôm qua tớ không nghỉ ngơi, hôm nay biểu diễn kết thúc liền về khách sạn ngủ bù là tốt rồi."
Mọi người vẫn có chút lo lắng, hỏi nàng có cần kéo dài thời gian nghỉ ngơi hay không.
Mặc dù đang học trong trường nhưng mỗi ngày Hứa Hòe vẫn dành không ít thời gian luyện tập vũ đạo, hơn nữa trước khi tốt nghiệp nàng cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm về loại hình biểu diễn này. Mấy năm qua nàng ngày càng thành thạo biểu diễn trong các vở kịch như vậy. Vả lại, thời lượng của vở kịch sân khấu hôm nay kỳ thực rất ngắn, một tiếng rưỡi cũng chẳng là gì.
“Không sao a!” Nàng từ chối lòng tốt của đồng sự, “Tớ không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Hơn nữa, hiệp hai chủ yếu là nhảy tập thể, nàng cũng không có vất