Nhưng mà, Lâm Thù Ý nghĩ mình vẫn rất khâm phục Phù Khinh dựa dẫm vào Vua cờ bạc. Rốt cuộc, nếu chuyện này bại lộ, tình huống của Phù Khinh ước chừng còn thê thảm hơn rơi vào tay cô, không phải sao? Nam nhân kia, trong đầu Lâm Thù Ý hiện lên dáng vẻ một nam tử không cao lắm, nhưng chiều rộng của hắn có chút kinh người. Một nam nhân sắp trở thành người phát ngôn của Địa Trung Hải, người này có chút bản lĩnh, bao phủ gần một nửa sòng bạc cả lục địa. Nằm hàng đầu ở mỗi ngành nghề, Lâm Thù Ý đều sẽ không coi thường.
Nhưng người này, Lâm Thù Ý nghĩ, nếu trí nhớ của cô không sai, nam nhân này khoảng 50 tuổi, yêu thích nhất là cô gái tuổi teen, mặc kệ là chủng tộc gì vẫn yêu thích ăn tươi như vậy.
Lâm Thù Ý coi thường loại người này. Nghĩ tới cũng làm cô cảm thấy buồn nôn, xinh đẹp cũng không phải là sai lầm lớn, nhưng nếu muốn một nam nhân như vua cờ bạc, chỉ cần là một cô gái mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành cô liền cảm thấy rất buồn nôn.
Nghĩ tới hiện tại Phù Khinh là người tâm phúc bên cạnh nam nhân kia, Lâm Thù Ý cực kỳ tò mò.
Cô muốn nhìn xem hiện tại Phù Khinh đã phẫu thuật bản thân thành cái dáng gì.
Lâm Thù Ý nghĩ tới đây liền không thể nhịn được cười. Xem ra thông tin của Tấn An không quá chính xác rồi, sợ rằng không phải Phù Khinh phẫu thuật thẩm mỹ trở thành cô gái hơn 20 tuổi, mà là đã thay đổi khuôn mặt của bà ta trở thành một cô gái mười mấy tuổi đó chứ?
Tấn An đứng một bên im lặng, lúc này mới nói: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta có nên phái người đi bắt Phù Khinh không?"
Lâm Thù Ý xua tay, "Bắt bà ta được cái gì? Bà ta không phải là người quan trọng. Hơn nữa, cô cho rằng mang người trở về từ tay vua cờ bạc rất dễ sao? Cứ để bà ta ở lại đó đi, dù sao sẽ có ngày không phải tự tay tôi trừng trị, bà ta cũng sẽ bị người thu thập."
"Nhưng hiện tại ..." Tấn An há miệng, hiện tại người của bọn họ đang bị theo dõi, đây không phải là tín hiệu khiêu khích của Phù Khinh sao? Lẽ nào tùy ý để nữ nhân kia gây ra sóng gió như vậy?
"Chờ chút đã, không vội." Lâm Thù Ý thu lại nụ cười trên mặt, "Hiện tại Phù Khinh chưa động thủ, mà chỉ muốn chúng ta bắt đầu cuộc chiến này trước, sau đó thổi cái gì đó vào tai của vua cờ bạc. Khi thời cơ đến, có lẽ bà ta sẽ nhận được trợ giúp của nam nhân kia. Có thể bà ta nghĩ cơ hội hạ gục chúng ta như vậy còn lớn hơn, nhưng là..." Lâm Thù Ý dừng một chút, người phong lưu như vua cờ bạc, ở tuổi ngũ tuần, làm sao trong nhà lại không có con?
Phù Khinh làm như vậy, theo mức độ ưu ái hiện tại, e rằng cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Người của chúng ta không muốn gây chuyện, nhưng thật sự là bị khi dễ. Lâm gia chúng ta không cần sợ hãi, hiện tại đây không phải là trọng tâm công việc. Cô phái người nên cẩn thận để mắt đến Hứa Hòe, tuần sau tôi sẽ đi vắng một thời gian." Lâm Thù Ý có suy tính của riêng mình, sau khi nói xong, cô ngẩng đầu liếc nhìn Tấn An.
"Được, tiểu thư." Tấn An gật đầu, "Bên người Hứa tiểu thư có hai người của chúng ta, hẳn là không có vấn đề gì."
Lâm Thù Ý gật đầu, cô tin tưởng vào năng lực làm việc của Tấn An.
Mặc dù lúc trước Lâm Thù Ý đã từng định sau khi lấy được Lâm gia, để Lâm Phàm tận mắt chứng kiến cảnh giang sơn của hắn từng chút bị phá vỡ, nhưng sau ba năm, ngoài việc bị Hứa Hòe dằn vặt ra còn dùng công việc để làm tê liệt bản thân, cô thực sự không biết sắp xếp thế nào. Kết quả của việc này là Lâm gia không hề suy yếu mà ngày càng phát triển hơn.
Thậm chí tại một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh, khi Lâm Thù Ý đứng cùng Tịch Tang Lai và Hề Tri Hảo, Tịch Tang Lai và Hề Tri Hảo dồn dập nói đùa rằng hiện tại cô ngày càng lợi hại, chỉ cần Lâm Thù Ý biểu hiện giá trị của bản thân, trong những năm ngắn ngủi này sẽ tăng gấp bội lần.
Khi đó, Lâm Thù Ý không để ý đến những lời này. Nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Người cô yêu cũng không ở bên cạnh.
Nhưng hiện tại thì khác, Lâm Thù Ý cảm thấy có tiền cũng rất tốt. Ví dụ, đây là sản nghiệp để cô lấy vợ, đủ thâm hậu! Cho dù bên người vợ của cô có rất nhiều người theo đuổi, cô cũng có thể dùng tiền đánh bay những người dây dưa lòng vòng đó đi a!
Nghĩ đến đây, Lâm Thù Ý không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong mắt còn mang theo ôn nhu. Sau khi nhìn tư liệu về cuộc sống của Hứa Hòe mấy năm qua trong tay, mù mịt trong lòng tựa như đã được xóa sạch.
Chiếc nhẫn kia, ha ha ...
"Tấn An" Lâm Thù Ý đột nhiên gọi, "Cô đi kiểm kê số tiền hiện tại của tôi, bao gồm tất cả tài sản cố định dưới tên tôi cùng tiền mặt ngân hàng, hai ngày nữa gửi vào hộp thư của tôi"
Tấn An nghe Lâm Thù Ý nói, lúc này mới mơ hồ "Tiểu thư?" Nàng không hiểu, chẳng phải từ trước đến giờ Lâm Thù Ý không để ý những vật ngoài thân sao? Nàng đã có thể tưởng tượng chính mình đến ngân hàng gặp những tiểu tỷ tỷ quỹ viên đáng yêu mang dáng dấp lo lắng kia. Đúng vậy, nếu một siêu khách hàng như Lâm Thù Ý muốn rút toàn bộ tiền dư, ngân hàng có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt vọng hay không chứ? Còn hiệu suất thì làm sao bây giờ a! Không đạt tiêu chuẩn!
Lâm Thù Ý không nghĩ nhiều như Tấn An "Ha, lúc nào tôi cũng có thể coi là tính thay vợ a! Cưới một cô gái, có nhiều tiền một chút không phải an tâm hơn sao?"
Tấn An đứng tại chỗ: "..." Ha ha, tôi là thư ký công việc cùng sinh hoạt của ngài, nhưng tôi không phải là đối tượng để ngài thể hiện ân ân ái ái ngược cẩu độc thân a! Quá đau tim!
Tấn An vì quá đau lòng nên lớn mật lẩm bẩm một câu: "Không phải Hứa tiểu thư vẫn chưa đồng ý sao?"
Nàng hiểu rõ Hứa Hòe, người kia không có ý như vậy với tiểu thư nhà mình a!
Nào có biết, câu nói của Tấn An lập tức khiến Lâm Thù Ý xù lông, "Em ấy không đồng ý có tác dụng sao? Tôi đồng ý là được rồi!"
Tấn An: "..." Bá đạo!
"Vốn nghĩ đến việc tôi kết hôn với em ấy, thông cảm cho cô vì đã theo tôi lâu như vậy, không tìm được tiểu tỷ tỷ cũng không tìm được tiểu ca ca. Xem ra rất có khả năng là cẩu độc thân, cho nên tôi muốn cho cô thêm hưu bổng như phong bì đỏ. Nhưng hôm nay cô nói như vậy, cũng đã đá bay cái hưu bổng đó đi rồi, biết không?" Lâm Thù Ý rũ mắt nhìn Tấn An đang đứng sang một bên mang khuôn mặt đầy màu sắc, trong lòng đều đang cười.
Tấn An: "..." Cẩu độc thân? ? ? Hưu bổng? Nàng không tìm được tiểu tỷ tỷ hay tiểu ca ca, không phải là nàng không tìm được, mà là nàng muốn giữ thân phận độc thân quý sờ tộc của mình có được không? Hưu bổng là cái quỷ gì! Tấn An cảm thấy mình sắp gầm lên! "Tiểu thư ..." Tấn An cảm thấy mình còn phải cãi lại một câu vì tôn nghiêm của mình, còn chưa kịp nói ra lời thì đã nhận được một ánh mắt vừa động viên vừa thương hại của Lâm Thù Ý, nhất thời, Tấn An hơi ngạnh ở ngực, có chút không nói nên lời ...
Bên này tâm tư của Lâm Thù Ý đối với Phù Khinh rất đúng chỗ, dù sao hai người cũng đã đấu đá nhiều năm như vậy, cũng không thể buông tha đối phương có cơ hội vĩnh viễn ngủ yên.
Lâm Thù Ý nghĩ, có lẽ cô còn hiểu bản thân bà ta còn hơn bà ta a!
Hiện tại quả thật Phù Khinh giống như Lâm Thù Ý suy đoán, bà ta muốn gϊếŧ Lâm Thù Ý. Lúc trước có thể nói là vì con trai của bà ta, nhưng ai cũng đều biết đây là cái cớ, mục đích cuối cùng chính là tham vọng của chính mình. Nhưng hiện tại, bà ta đã hoàn toàn bị bài trừ khỏi Lâm gia, còn muốn Lâm Thù Ý phải chết, đúng là ... bản tính ...
Có lẽ ý nghĩ này đã trở thành chấp niệm của bà ta, cho nên bà ta đã lén phẫu thuật thẩm mỹ, ôm chặt đùi của vua cờ bạc, quay đầu trở lại.
Chỉ là điều duy nhất không nghĩ tới chính là con đường này không dễ đi.
Vua cờ bạc có năm người con trai và ba người con gái, những người này còn được nuôi dưỡng ở nhà, còn bao nhiêu người con ở bên ngoài thì Phù Khinh không biết.
Khi bà ta đánh cược ôm eo nhỏ bước vào khu vườn nhỏ xinh đẹp này, gặp phải những "vãn bối" tầm 37, 38 tuổi liền có chút hoảng loạn...
Đây là đại hậu cung sao? Nhiều con như vậy, Phù Khinh cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa.
Phù Khinh biết ngay cả khi hiện tại được vua cờ bạc sủng ái, bà ta cũng sẽ đồng thời đối mặt với nhiều vấn đề. Bà ta không dám để lộ ra mâu thuẫn quá rõ ràng giữa mình và Lâm Thù Ý, hơn nữa, vua cờ bạc cũng không ngốc. Có thể sủng bà ta, nhưng một khi dính đến lợi ích của bản thân, trong mắt người kia, nữ nhân không quan trọng bằng tiền bạc.
Hiện tại bà ta có một nhóm nhỏ người của mình, cho nên bà ta lấy cớ, sau đó vươn tay đến bên cạnh Lâm Thù Ý.
Đến lúc đó, chờ thời cơ thích hợp, bà ta sẽ nói cho vua cờ bạc biết chuyện mình vô tình phát hiện ra bí mật của Lâm Thù Ý hay gì đó, về phần bí mật gì, muốn bịa ra cũng không khó đi? Trước những khoản tiền khổng lồ, ít ai có thể giữ vững lý trí cùng ý định ban đầu. Dù sao, chỉ cần kéo nam nhân bà ta coi trọng xuống nước thì có một số chuyện sẽ thuận lý thành chương.
Bàn tính của Phù Khinh rất lớn, nhưng Lâm Thù Ý không dễ cắn câu.
Phù Khinh sốt ruột, nhưng không có cách nào. Mà chính lúc này Hứa Hòe xuất hiện.
Khi Phù Khinh nhận được tin tức Lâm Thù Ý say rượu dẫn đến phải nhập viện, bà ta biết thời cơ của mình đã đến. Sau nhiều năm quan sát như vậy, bà ta biết trên đời này, ngoại trừ Hứa Hòe có ảnh hưởng đến tâm tình của Thù Ý, những người khác hầu như không thể.
Vào đêm Giáng sinh, Hứa Hòe đã bay đến thủ đô của nước M cùng với tất cả các thành viên của vũ đoàn. Nhưng nàng không nghĩ tới sau buổi biểu diễn ngày thứ ba, nàng vừa bước đến cửa khách sạn quẹt thẻ mở cửa liền bị người uy hiếp.
Khi Hứa Hòe bước vào cửa, một "mảnh" kim loại sắc bén đã đặt trên chiếc cổ tinh tế của nàng.
Đương nhiên, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không ngu ngốc nghĩ người nào đang đùa mình. Loại nhận thức này càng trở nên chắc chắn vào khoảnh khắc nàng bị bức bách phải đi vào phòng ngủ.
Trên giường của nàng, hiện tại có một người đang ngồi, chính xác là một nữ nhân.
Mới bắt đầu Hứa Hòe còn hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nàng chỉ là "làm việc tạm thời", không có tiền bạc hay quyền lực, sợ là những người này không đến vì điều này. Nàng nhìn nữ nhân ngồi trên giường, người kia cũng nhìn nàng, cả hai đều không lên tiếng.
Hứa Hòe có chút kinh ngạc, người trước mắt này nhìn rất xa lạ, không biết từ lúc nào nàng đã gặp một người như vậy.
"Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp."