Sự tình xoay chuyển quá nhanh khiến Lâm Thù Ý hơi nhướng mày. "Hửm? Xảy ra chuyện gì?"
Khóe môi Hứa Hòe lộ ra nụ cười mang theo mấy phần châm chọc. "Bởi vì sự tình ngày đó huyên náo có chút lớn, vốn dĩ đầu phố cũng là nơi có rất nhiều người, Tiết Vũ Phỉ hét lớn như vậy, người xung quanh liền vây quanh em, không muốn em rời đi. Dù sao em cũng không làm gì xấu, em không sợ. Chỉ là lúc đó em cảm thấy rất xấu hổ, cảm giác ánh mắt không rõ ràng của người khác rơi trên người, còn có người không biết chân tướng, thế nhưng chỉ dựa vào lời nói phiến diện của Tiết Vũ Phỉ đã kết luận, dùng ánh mắt khinh thường nhìn em. Lúc đó, em thực sự cảm thấy hận không thêt tìm một cái lỗ chui vào, rất xấu hổ a." Dù sau đó đã được làm rõ, trong thâm tâm nàng luôn hiểu rằng hiện tại mình không phải là loại người như mọi người đang nghị luận sôi nổi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể biến mất tại chỗ. Dù cho là hiện tại, Hứa Hòe cũng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Một khắc đó, chính là lần đầu tiên nàng sinh ra ý nghĩ trở về Trung Quốc. Ở nước ngoài không có thân nhân, nàng rất sợ, sợ mình như hiện tại, không ai có thể đứng ra giúp nàng nói.
“Hiện tại ổn rồi, sau này em sẽ không bao giờ chịu xấu hổ như vậy nữa.” Lâm Thù Ý có chút hối hận vì hỏi Hứa Hòe vấn đề này, cô vừa nghe đã cảm thấy thương tâm không dứt, vậy Hứa Hòe là người trong cuộc, khẳng định hiện tại càng thêm không dễ chịu đi?
Lâm Thù Ý nghĩ đến đây, không khỏi ôm Hứa Hòe chặt hơn.
"Ai nha, hiện tại em cũng ổn rồi! Chỉ là khoảnh khắc đó thôi. Hơn nữa, sau đó rất nhanh cảnh sát đã đến. Em chưa từng làm nên sẽ không cảm thấy chột dạ. Người nên chột dạ là người bịa đặt, còn có những người dễ dàng tin vào lời bịa đặt, thậm chí là xuyên tạc.” Hứa Hòe tựa hồ cảm nhận được biến hóa trong tâm trạng của Lâm Thù Ý, trái lại là an ủi Lâm Thù Ý "Thật, hiện tại em thực sự cảm thấy rất ổn.”
Nhưng tôi cảm thấy không ổn, Lâm Thù Ý thầm nói trong lòng.
Dựa vào cái gì người mà cô sủng trong lòng bàn tay lại bị nữ nhân tên Tiết Vũ Phỉ kia khi dễ? Lẽ nào là Tiết Vũ Phỉ ngày càng lớn mật sao?
"Tôi chỉ tiếc là lúc đó chính mình không ở bên cạnh em ..." Lâm Thù Ý cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tóc Hứa Hòe, khẽ thở dài.
Hứa Hòe cũng chủ động tiến đến gần cô hơn, "Không phải đã qua rồi sao? Chỉ là, nếu lúc đó chị ở hiện trường là có thể xem được trò hay. Chị không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Tiết Vũ Phỉ lúc đó quái dị thế nào đâu. Đặc biệt là lúc em nắm lấy cậu ta, cậu ta nhận ra không thể chạy thoát, sắc mặt liền tái mét ..." Trên mặt Hứa Hòe còn mang theo ý cười, ngày đó Tiết Vũ Phỉ thực sự chịu thiệt lớn trong tay chính mình, việc này có thể là Tiết Vũ Phỉ không ngờ tới chính mình chủ động kiếm chuyện lại gậy ong đập lưng ong.
Vốn là muốn gây phiền phức cho Hứa Hòe, nào ngờ không những không khiến Hứa Hòe tổn thương gì, mắt thấy chính mình còn phải trả giá, Tiết Vũ Phỉ cũng không còn cách nào giữ được bình tĩnh.
“Hứa Hòe, buông ra!” Cô ta thừa dịp hiện tại không có người để ý, hét về phía Hứa Hòe.
Nhưng lúc này, Hứa Hòe giống như không nghe hiểu những gì cô ta nói, mặt không đổi sắc, trái lại là nàng nói với thanh âm mà mọi người xung quanh đều có thể nghe hiểu được: "Tiết tiểu thư, cô không biết tốt xấu muốn giội một chậu nước bẩn vào người tôi, hiện tại chúng ta đều đợi cảnh sát tới, tôi còn không nghĩ tới việc chạy, nhưng cô sốt ruột như vậy làm cái gì, vốn dĩ không phải cô muốn kéo tôi đưa đi gặp cảnh sát sao? Làm sao nước đã đến chân, cô lại rút lui như vậy? Lẽ nào, đây là chột dạ? Không dám cùng tôi đi gặp cảnh sát?"
Lời nói của Hứa Hòe như đổ một nồi nước vào chảo dầu đang sôi, nổ tung tóe ra ngoài. Người xung quanh bàn tán xôn xao cũng vì thế mà một tiếng che lại một tiếng, sự tình phức tạp lại thú vị hơn, người xem náo nhiệt cũng trở nên thích thú hơn.
Nơi này là vị trí phồn hoa, sẽ sớm có cảnh sát tới.
“Đến đồn cảnh sát?” Đương nhiên, Lâm Thù Ý cũng hiểu nơi đó đối với người thường là có ý gì, hiện tại cô nghĩ đến Hứa Hòe chịu oan ức ở nơi đó, hận không thể tự tay di binh nơi đó ra.
“Đương nhiên không có!” Hứa Hòe cười nói, “Tiết Vũ Phỉ vu khống em trước mặt nhiều người như vậy, nếu như em theo cảnh sát đến đồn cảnh sát, những người trước đó không biết chân tướng còn cho rằng em đúng là loại người như vậy thì sao? Cho nên, dù thế nào đi nữa, em cũng muốn chọc thủng những lời nói dối của Tiết Vũ Phỉ trước mặt tất cả mọi người."
Lời thề sâu sắc của Hứa Hòe khi đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhiều người xa lạ.
Một thân một mình đối mặt với khó khăn, đôi khi lùi bước ngược lại sẽ khiến người ta được voi đòi tiên, nàng chỉ thể hiện kiên cường hơn những người khác mới có thể ngăn cho mình không bị khi dễ. Vào thời điểm đó, lúc nàng đang kéo Tiết Vũ Phỉ đến nói chuyện với cảnh sát, đó chính là những gì nàng nghĩ.
"Hứa Hòe! Cậu, cậu, hiện tại cậu muốn làm cái gì?" Tiết Vũ Phỉ thực sự hoảng loạn. Mặc dù Hứa Hòe không biết trước đó cô ta đã làm gì, nhưng dựa theo sự tình cùng suy đoán của nàng, mặt sau sẽ là bộ dáng gì nàng cũng không biết.
Hứa Hòe cười lạnh một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy mặt trời trên đầu trở nên ấm áp hơn một chút. Phải biết, hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, nàng mặc một bộ đồ khiêu vũ lạnh hơn chiếc áo khoác Tiết Vũ Phỉ đang mặc, thậm chí nàng còn không nói muốn lùi bước, vậy sao phải để Tiết Vũ Phỉ rời đi dễ dàng như vậy?
"Tôi chỉ muốn chứng minh mình vô tội, tôi có thể làm gì? Xưa nay tôi không làm chuyện gì vu hại người khác, cũng sẽ không vô trách nhiệm với những gì mình đã nói. Nếu cậu nói tôi phạm tội trộm cắp, còn để rất nhiều người nghe thấy, tôi bị hiểu lầm, lẽ nào hiện tại tôi còn không có quyền chứng minh mình vô tội sao?” Hứa Hòe nhìn vào mắt Tiết Vũ Phỉ, thanh âm không lớn không nhỏ, ngược lại để người bên cạnh có thể nghe rõ ràng, "Nếu chúng ta quen biết nhau, cậu cũng biết tôi ăn trộm của nhà nào, vậy bây giờ cậu liền gọi điện cho người đó tới đây đi, hoặc là chứng thực qua điện thoại cũng rất tốt. Nếu không phải số lượng nhỏ, khẳng định người kia cũng có báo án, chúng ta để cảnh sát chứng thực một chút là được rồi. Nếu những gì cậu vừa nói chỉ là nói dối, vậy tôi cần cậu xin lỗi tôi trước mặt nhiều người, bởi vì trước đó cậu dự mưu vu khống tôi.”
Từng lời nàng thốt ra đều có khí phách. Đứng tại chỗ, dáng người đơn bạc, dung mạo yếu đuối hơn bất luận người nào, cũng giống như một đóa hoa mỏng manh không thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt. Nhưng lúc này, biểu hiện ngoan cường cùng không khuất phục của nàng đã vượt quá tầm với.
Hai mắt Hứa Hòe rất sáng, bên trong rất trong suốt, không hề có tạp chất nào. Nàng dùng đôi mắt trong trẻo nhìn tất cả những người xung quanh, hoặc là đến xử án, hoặc là vạch trần người trước mặt sinh sự bịa đặt.
“Lúc đó em có sợ không?” Lâm Thù Ý nhẹ giọng hỏi, thật ra cô muốn nói, trong hoàn cảnh như vậy, em có nhớ tới tôi không?
Hứa Hòe gật đầu, đương nhiên là sợ. Đối mặt trực tiếp với nhiều người như vậy, đương nhiên nàng rất sợ. Huống hồ, vẫn có người muốn cố tình hãm hại nàng. “Kỳ thực, lúc đó em rất nhớ chị.” Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là nói những lời trong lòng.
Giọng nói rất nhỏ, nói lớn tiếng thì rất ngại ngùng.
Trong phòng yên tĩnh như vậy, dù thanh âm nhỏ nhưng Lâm Thù Ý có thể nghe thấy rõ ràng.
Nụ cười nơi khóe môi của nữ nhân nằm trên giường tựa hồ càng ngày càng lớn. Nghe Hứa Hòe nói như vậy cô rất cao hứng. “Vậy tại sao em không liên lạc với tôi? Vào lúc đó?” Lâm Thù Ý hôn lên tóc Hứa Hòe, nếu lúc đó cô ở bên Hứa Hòe, cô nhất định phải khiến những kẻ khi dễ Hứa Hòe phải trả giá thật lớn.
Làm sao có thể gọi điện cho Lâm Thù Ý? Lúc đó nàng rất muốn quên cô, nếu lúc này liên lạc với Lâm Thù Ý vì một chút khó khăn như vậy, vậy trước đó nàng nỗ lực độc lập muốn rời khỏi khống chế của cô là cái gì chứ? “Không có, lúc đó không phải em không muốn gặp chị sao? Hơn nữa em còn liên hệ với chị vì chuyện xấu hổ như vậy, em cũng không muốn a!”
Nghĩ đến đây, Hứa Hòe cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc đó nàng muốn gọi điện cho Lâm Thù Ý, nhưng nàng vẫn do dự không muốn người kia nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói với Lâm Thù Ý lời này. “Chỉ là, đi một vòng, chúng ta vẫn cùng một chỗ.” Đây mới là điều quan trọng nhất, hiện tại hai người vẫn cùng một chỗ. Sau này, cũng không thể tách rời.
Lâm Thù Ý không nói, cô vẫn nghĩ đến việc Hứa Hòe tứ cố vô thân giữa đám người, nhưng mà cô lại không thể ở bên cạnh nàng.
“Sau đó thì sao?” Lâm Thù Ý thấy Hứa Hòe không nói nữa, mở miệng hỏi.
Người trong ngực bỗng dưng khẽ cười, khiến Lâm Thù Ý nghe rõ ràng, “Em cười cái gì?” Cô không hiểu.
Hứa Hòe từ trong ngực ngẩng đầu lên, cười nhìn người kia, "Em còn tưởng chị tức giận, cho nên em không dám nói nữa a!"
“Tôi có chút tức giận.” Lâm Thù Ý nói, khi nhìn thấy nụ cười của Hứa Hòe đột nhiên có chút mất tự nhiên, cô chậm rãi nói tiếp, “Tôi tức giận vì không tìm thấy em sớm một chút." Đây mới là điều cô tức giận nhất.
Hứa Hòe như bị nghẹn một hồi, thật lâu cũng không biết nên nói gì, nghe lời Lâm Thù Ý nói, nàng chỉ cảm thấy trong mắt có chút ngứa. Sau khi nỗ lực ổn định tâm tình, Hứa Hòe tiếp tục nói: "Tiết Vũ Phỉ không lấy được bằng chứng gì nên em đã thoát khỏi hiềm nghi. Sau đó, cậu ta bị đưa về đồn cảnh sát vì tội gây rối an ninh công cộng và tung tin đồn thất thiệt. Lúc đó, em cũng phải đi theo làm tờ khai. Kết quả không nghĩ tới, khi cảnh sát nhập thông tin vào hệ thống thì Tiết Vũ Phỉ bị phát hiện trước đây có tiền án..."
Hệ thống cảnh sát hiện tại ở mọi quốc gia rất phát triển, nếu bị cáo trốn thoát, chỉ cần điền tên, tội danh liên quan sẽ được liệt kê ngay lập tức.
“Ngày đó Tiết Vũ Phỉ liền bị bắt, cũng coi như cô ta tự đưa chính mình đến đồn cảnh sát.” Hứa Hòe nói tới chỗ này, có chút xúc động. Tình cảnh của Tiết Vũ Phỉ lúc đó có thể coi là trả giá những gì đã nói, tự mình làm bậy không thể sống tốt được.
Nếu Tiết Vũ Phỉ không vu khống nàng, cô ta cũng không đến nỗi ma xui quỷ khiến đi vào đồn cảnh sát, kết quả là còn không ra ngoài được.
Khi cảnh sát liên lạc với gia đình bị mất trộm, người này yêu cầu Hứa Hòe ở lại sở cảnh sát. Khi bọn họ đến, gia đình đó muốn trực tiếp cảm ơn nàng.
Tiết Vũ Phỉ làm tiểu tam của gia đình người khác, sau đó, đôi vợ chồng kia ly hôn, cả hai đều được coi là nhân vật máu mặt trong giới, bình thường cũng không thiếu tiền. Số tiền bị trộm chẳng là gì, nhưng chuyện cười này làm đôi vợ chồng đã ly hôn cảm thấy rất tức giận. Nhà trai bị người chỉ trích là quá ngu ngốc, dẫn sói vào nhà. Nhà gái cảm thấy mất mặt vì bị nhà trai liên lụy, còn bị chỉ trích là không bằng một kẻ lừa gạt.
Khi giải quyết vấn đề này xong, Hứa Hòe phát hiện nàng có hai khoản tiền lớn trong tài khoản. Nàng hỏi người xung quanh, cuối cùng cũng liên lạc được với hai vợ chồng kia, biết dù có nói thế nào thì đối phương cũng không lấy lại số tiền, cho nên nàng đành từ bỏ.
"Em cũng nhận số tiền kia để có cơ hội học tập. Cho nên, hiện tại em vẫn không biết ngày hôm đó gặp phải Tiết Vũ Phỉ như vậy khiến người ta nên khóc hay cười, tốt hay là xấu." Tiết Vũ Phỉ muốn nàng xấu hổ, nhưng cuối cùng, nàng lại gặp may mắn, số tiền kia chống đỡ vật chất để