Diệp Thấm Minh tinh thần hoảng hốt, độc tính tựa hồ được máu của Cố Khê Nghiên thôi thúc càng thêm mãnh liệt, nàng ngẩng đầu lên ôm lấy Cố Khê Nghiên, trực tiếp hôn lên.
Đây cũng không phải lần đầu bị Diệp Thấm Minh hôn, thế nhưng lần này Cố Khê Nghiên mơ hồ cảm thấy không giống, rất nhanh trực giác của nàng liền ứng nghiệm. Lần này Diệp Thấm Minh không phải hút linh khí của nàng, nàng ấy hôn có chút gấp, trực tiếp đẩy ra nàng hàm răng, sâu sắc dây dưa lại đây.
Lúc Diệp Thấm Minh lưỡi mềm nóng ướt mang theo hương khí trong veo đi vào, Cố Khê Nghiên run lên một cái, cảm giác giống như bị sét đánh, làm cho tim của nàng nhất thời ngừng đập. Sau đó loại cảm giác khác thường kia không ngừng truyền đến, tim đập như trống lôi để Cố Khê Nghiên đều không thể chịu đựng.
Hai người đều bị thương, Diệp Thấm Minh hôn Cố Khê Nghiên, mùi máu lẫn vào tư vị thanh ngọt, liên tục lên men, mang theo lửa nóng khó có thể kiềm chế.
Diệp Thấm Minh khó có thể diễn tả được cảm giác quen thuộc cùng hoài niệm, dù đây mới là lần thứ hai nếm trải tư vị Cố Khê Nghiên. Đến lúc sau nhiệt ý tản đi, Diệp Thấm Minh kéo về lý trí nhưng vẫn không dừng lại, chỉ là nụ hôn vốn mang tính xâm lược dần trở nên dịu dàng, càng ngày càng gắn bó triền miên.
Cố Khê Nghiên tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không phải người ngu, làm sao đi nữa cũng minh bạch đây là loại thân mật chỉ có giữa phu thê với nhau. Lúc Diệp Thấm Minh hôn nàng, nàng cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ là khống chế không được tâm run rẩy cùng luống cuống.
Đến mặt sau Diệp Thấm Minh trở nên ôn nhu, nàng thậm chí sa vào trong đó, chỉ có thể bám vào vạt áo của nàng ấy, nhắm mắt lại mặc người đòi lấy. Thân thể mềm đến lợi hại, trà hương thơm ngát tràn ngập ở khoang miệng chóp mũi, làm cho nàng triệt để từ bỏ chống lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Thấm Minh đột nhiên phát hiện linh lực trong cơ thể mình phát sinh biến hóa long trời lở đất, lý trí của nàng cũng triệt để trở về.
Nàng mau mau buông ra Cố Khê Nghiên, lui về phía sau chút. Cố Khê Nghiên sắc mặt một mảnh ửng đỏ, đầu cúi thấp xuống thở gấp, tóc dài từ dây cột tóc phía sau tản ra, buông xuống trước ngực, cũng che lại vẻ mặt của nàng.
Diệp Thấm Minh trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, sau một hồi nàng mới nói giọng khàn khàn: "Vừa rồi ta trúng mị độc của hồ yêu, vì lẽ đó mới không khống chế được, thật xin lỗi." Nhưng là nói xong, nàng lại có chút hối hận, cho tới hối hận cái gì nàng cũng không rõ.
Giờ khắc này Cố Khê Nghiên đã khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, ngoại trừ đôi môi có chút sưng đỏ, căn bản nhìn không ra nàng mới vừa cùng Diệp Thấm Minh rơi vào một hồi mê loạn.
Nàng vén mấy sợi tóc ngổn ngang qua sau tai, đạm nhạt nói: "Ừ, ta hiểu rồi."
Giọng nói của nàng có chút lạnh nhạt, để Diệp Thấm Minh nghe đến mạc danh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn mím môi tiếp tục trở lại tĩnh tọa.
Máu của Cố Khê Nghiên đối với thân thể nàng tác dụng vượt xa ngoài dự liệu, giờ khắc này linh lực trong người nàng không chỉ khôi phục hơn phân nửa, thậm chí còn có một luồng huyết khí ở đan điền quanh quẩn, liên tục xung kích thể nội.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, liền tạm thời quẳng đi cảm xúc hỗn độn trong đầu, ngưng thần quan sát. Nàng lúc này mới phát hiện trong đan điền của mình có một nơi bị phong ấn. Trong ngày thường cũng không ảnh hưởng nàng, cho nên nàng mới không phát hiện, hơn nữa nàng nhìn không thấu nơi đó, tựa hồ được một vật bao bọc che chở lại.
Mà Cố Khê Nghiên dòng máu đưa vào cơ thể nàng, sau khi tản ra hoá thành linh khí cũng đã tẩm bổ đến nơi này, Diệp Thấm Minh kiên nhẫn luyện hóa quan sát, trong mơ hồ nhìn thấy giữa đan điền toả ra ánh sáng, vật kia lộ ra một góc liền không nhìn thấy nữa.
Diệp Thấm Minh nghĩ mãi không ra, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm giác được, vật này không hề thương tổn nàng, trái lại đang giúp nàng hóa giải độc tố trong cơ thể, hơn nữa tựa hồ càng tương thích máu của Cố Khê Nghiên.
Diệp Thấm Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đưa tay ra, một viên Yêu Đan tản ra ánh sáng xanh lục hiện lên trong tay nàng, nàng nhẹ nhàng vừa nhấc, Yêu Đan trôi nổi giữa không trung, liền rơi vào mi tâm của nàng.
Sau đó một luồng yêu lực tinh khiết màu xanh hoá thành từng tia từng sợi nhỏ bé, từng chút hội tụ vào mi tâm Diệp Thấm Minh, cuối cùng triệt để dung hợp vào.
Sau một hồi Diệp Thấm Minh mở mắt ra, con mắt rạng ngời rực rỡ, linh lực lưu chuyển khắp cơ thể, dĩ nhiên trước nay chưa từng dồi dào đến vậy. Ngay cả thương tổn ở Toả Yêu Trầm Uyên cũng đã được chữa trị khôi phục hơn phân nửa, thật sự vượt xa dự liệu của nàng.
Nàng quay đầu nhìn Cố Khê Nghiên, nàng ấy đang tựa nghiêng dưới gốc cây, đầu hơi lệch qua một bên, lông mày cau lại, dĩ nhiên đã ngủ.
Diệp Thấm Minh khẽ đứng lên, đi tới nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Cố Khê Nghiên. Người trước mắt sắc mặt trắng bệch, đôi môi vừa rồi hồng hào cũng đã trở nên nhợt nhạt, toàn thân thoạt nhìn càng thêm gầy yếu đơn bạc.
Diệp Thấm Minh nhấp môi dưới, nghĩ đến cái gì, mau mau cúi đầu nhìn sang, sau đó cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay trái của nàng giơ lên.
Cỗ tay trái có chút tuỳ ý quấn vải trắng, đại khái bởi vì một tay không thuận tiện, chỗ băng bó rất ngổn ngang, cũng không buộc chặt, máu thấm xuyên thấu qua vải trắng có thể nhìn rõ. Ngoại trừ cổ tay, đầu ngón tay của nàng cũng rất thê thảm, bởi vì dùng sức quá lớn bấu trên đất, đều đã bị mài đến máu thịt be bét.
Diệp Thấm Minh hít một hơi thật sâu, ngón tay khẽ gảy, vải trực tiếp tản ra, lộ ra vết thương dữ tợn. Ánh mắt không nhịn được ngưng lại, môi càng mím chặt, nàng nhìn trâm vàng nằm ở một bên, con mắt đột nhiên thấm ra một luồng sương mù.
Cảm xúc đến quá đột ngột không thể khống chế, Diệp Thấm Minh rõ ràng nhận biết được loại tâm tình này là đau lòng, hơn nữa đau như sâu kiến phệ tâm, kéo dài không dứt.
Nàng trừng mắt nhìn, tay phải thăm dò vòng qua sau lưng Cố Khê Nghiên, đem người nhẹ nhàng dời đến trong lồng ngực của mình, sau đó chính mình dựa vào cây.
Cố Khê Nghiên quá mệt mỏi, thân thể cùng tinh thần đều sắp tan vỡ, đổi thành người khác đã sớm chịu không nổi rồi. Cho tới Diệp Thấm Minh động nàng, nàng cũng không có tỉnh qua.
Diệp Thấm Minh đem nàng tay trái nâng lên, vết thương lật ra cả huyết nhục, bởi vì bị mũi trâm đâm qua rất nhiều lần, da thịt đều bị vạch nát, máu vẫn còn âm ỉ chảy ra.
Diệp Thấm Minh đầu ngón tay ngưng ra một luồng linh lực, nhẹ nhàng thay nàng đem vết máu thanh tẩy. Sau đó ngón tay chạm nhẹ lên vết thương, linh lực chậm rãi rót vào, chốc lát sau đạo vết thương dữ tợn rốt cuộc biến mất không còn tăm hơi, da thịt khôi phục mịn màng trắng nõn như trước.
Lại cẩn thận kiểm tra mười đầu ngón tay của nàng, đem vết thương dọn dẹp xong, thay nàng chữa khỏi, mãi đến tận mỗi một ngón tay đều hoàn hảo không chút tổn hại, Diệp Thấm Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thấm Minh cúi đầu nhìn Cố Khê Nghiên, đem tay nàng ấp vào trong tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ tay, lại xoa nắn từng ngón tay thon dài đẹp đẽ của nàng. Diệp Thấm Minh biết Cố Khê Nghiên lớn lên rất đẹp, đã từng tỉ mỉ ngắm qua rất nhiều lần, lông mi của nàng vừa mật vừa dài, lúc khép mở nhìn như cái quạt hương bồ nhỏ, môi cũng rất hồng nhuận, chỉ là hiện tại có chút trắng bệch.
Ánh mắt cuối cùng rơi vào nàng đôi mắt đang nhắm lại, Diệp Thấm Minh đưa tay vỗ về khe khẽ, cảm giác đau nhức khó chịu lần thứ hai dâng lên trong lòng, không cách nào diễn tả được.
Một người như vậy, con mắt làm sao liền không nhìn thấy đây. Trong đầu hồi tưởng đến dáng dấp nàng hoảng loạn mò mẫm tìm mình lúc trong rừng, Diệp Thấm Minh trong lòng đâm đau.
Ngón tay theo lông mi nàng lướt xuống, đâm đâm gò má của nàng. Người này trong ngày thường luôn là một bộ dáng vẻ ôn hòa bình tĩnh, thật giống sẽ không khổ sở, sẽ không tức giận. Nghĩ đến A Thất tiểu nha đầu kia, Cố Khê Nghiên lúc đó tâm tình tan vỡ gào khóc, bi thống đến tột cùng, để Diệp Thấm Minh có chút không dễ chịu.
Nàng lại nhéo thịt mềm trên mặt Cố Khê Nghiên, ánh mắt nhịn không được rơi vào môi nàng ấy, vừa mới hưởng qua tư vị mềm mại thanh ngọt bên trong, để nàng có chút nghiện.
Ngón tay nhẹ nhàng đè ép, phảng phất chạm vào cánh hoa mềm mại, cùng mấy lần trước đây hôn lên đều là như vậy, mềm đến khó mà tin nổi, cô nương môi đều mềm như thế sao?
Nàng lại sờ lên môi chính mình, xúc cảm giống