Chức Cẩm cuối cùng vẫn là đi ngoại điện mời Cố Khê Nghiên. Nghe Chức Cẩm nói xong, Cố Khê Nghiên mày đẹp ninh lên, lập tức đứng dậy. Chỉ là tạm dừng một lát, nàng liền bước nhanh đi ra ngoài.
Mộc Cẩn bị Chức Cẩm lôi kéo, lòng nóng như lửa đốt: "Vạn nhất quân thượng uống say phát điên lại đối tiểu thư động thủ, kia nhưng làm sao bây giờ?"
Chức Cẩm túm nàng, cắn răng nói: "Mộc Cẩn, hiện nay thống khổ nhất chính là các nàng, ngươi đi chỉ thêm phiền. Các nàng không được gặp nhau, mới là thống khổ lớn nhất, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay."
Mộc Cẩn suy sụp ngồi trở về, lẩm bẩm nói: "Tiểu thư tốt như vậy, yêu quân thượng như vậy, kiếp trước các nàng hẳn là có hiểu lầm. Nhưng đều qua đi, vì cái gì không thể vui vẻ ở bên nhau? Giống như trước không phải vui sướng khoái hoạt sao?"
Chức Cẩm thở dài: "Từ xưa đến nay, khó nhất không gì hơn một chữ tình, nếu đơn giản như vậy, cũng sẽ không có nhiều si nam oán nữ."
Cố Khê Nghiên thực mau liền đến tẩm điện, chỉ là ở một khắc bước vào, nàng cảm thấy vừa lo sợ vừa nghi hoặc, nâng lên chân chậm chạp không thể rơi xuống.
Thẳng đến bên trong truyền đến tiếng bình rượu vỡ vụn, còn có Diệp Thấm Minh thống khổ khóc nấc lên, để Cố Khê Nghiên nhịn không được nữa, lập tức bước nhanh vào.
Một đường đi qua, Cố Khê Nghiên đụng phải vài bình rượu rỗng, ập vào trước mặt dày đặc mùi rượu huân đến nàng nhịn không được nhăn lại mi.
"Thấm Minh?" Nàng có chút nóng vội, nghiêng ngả lảo đảo nghe tiếng chạy tới. Dưới chân đụng phải Diệp Thấm Minh quần áo, nàng lập tức ngồi xuống sờ soạng đi đỡ nàng ấy.
Diệp Thấm Minh nằm khóc ở giữa một đống vò rượu, trên vạt áo đều là vết rượu, uống đến say như chết.
Cố Khê Nghiên ôm nàng, tay đều đang phát run, lại không biết nên nói cái gì để nàng bớt đi khổ sở, chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực, nước mắt ngơ ngác rơi xuống.
Đại khái là bị ôm chặt không thoải mái, Diệp Thấm Minh giãy giụa ngồi dậy, bắt lấy cánh tay Cố Khê Nghiên, đem đầu gác lên vai nàng, lại nghiêng nghiêng ngã ngã, Cố Khê Nghiên chạy nhanh duỗi tay đỡ nàng, làm nàng ngồi thoải mái chút.
Đại khái là cảm giác được ấm hương quen thuộc, Diệp Thấm Minh cố sức mở hai mắt mông lung, ngưỡng đầu muốn nhìn rõ người đến.
Mê mang tầm nhìn, bạch y nữ tử trước mắt như ẩn như hiện, Diệp Thấm Minh xoa xoa đôi mắt chung quy là thấy rõ đối phương. Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, ngón tay nhẹ vỗ về sườn mặt nữ tử đã chiếm trọn tâm nàng ngàn năm, nước mắt tức khắc mãnh liệt hạ xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay Cố Khê Nghiên, giảo đến Cố Khê Nghiên tâm đều run rẩy.
"Minh nhi...... Nàng, nàng đừng khóc."
Diệp Thấm Minh mắt điếc tai ngơ, nếu giờ phút này Cố Khê Nghiên có thể thấy dáng vẻ nàng, chỉ sợ sẽ càng thống khổ. Diệp Thấm Minh trên mặt tràn đầy nước mắt, giữa mày tán không được thống khổ cùng giãy giụa làm nàng hết sức chật vật.
"A Thanh, A Thanh, nàng nói cho ta, ta làm sai chỗ nào, vì cái gì chúng ta phải đi đến nông nỗi này? Chúng ta rõ ràng hứa với nhau, không cần để ý oán hận chất chứa cùng mâu thuẫn giữa Tiên Yêu hai giới, ta quản tốt Yêu giới, nàng sẽ chế hành Thái Nhất, nàng vì sao ruồng bỏ chúng ta ước định!"
Diệp Thấm Minh bắt lấy vạt áo Cố Khê Nghiên, trong trạng thái uống say, nàng đã vô pháp ẩn nhẫn che giấu, gào khóc lên mà lắc lắc Cố Khê Nghiên, nhưng Cố Khê Nghiên một câu cũng không thể đáp.
Nàng không biết, nàng không biết vì cái gì Trạc Thanh sẽ bị ma quỷ ám ảnh, sẽ như vậy tàn nhẫn, ký ức không một mảnh trong đầu, nàng sờ không tới, bắt không được, nàng có thể làm gì! Thạch Kính có thể tái hiện ký ức sâu nhất của một người, nhưng là Trạc Thanh thần hồn đều tán, Cố Khê Nghiên tuy là người kia luân hồi, nhưng vô pháp cùng quá khứ liên hệ. Nghe người trong lòng mình khóc nức nở, Cố Khê Nghiên chỉ có thể đem môi cắn đến bật máu, ngón tay gắt gao siết chặt, hai hàng thanh lệ rào rạt rơi xuống, con ngươi tuyệt vọng cùng bi thương tràn đầy.
Không chiếm được trả lời Diệp Thấm Minh sắc mặt có chút dữ tợn, nàng đem Cố Khê Nghiên túm đến trước mặt, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt nàng yêu say đắm suốt mấy ngàn năm, cuối cùng lại thoát lực buông lỏng tay.
Cuối cùng nàng chôn trong ngực Cố Khê Nghiên, lẩm bẩm nói: "A Thanh, nàng nếu muốn mạng ta, nàng nói một câu ta liền cho nàng, nàng vì sao tàn nhẫn như vậy, muốn mạng ta, còn muốn giết lòng ta."
Cố Khê Nghiên nghe xong những lời này chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn khó nhịn, một cổ huyết tinh thẳng cổ họng vọt lên, rồi lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống. Nàng cả người phát run, tiếng khóc rốt cuộc áp không được, gắt gao ôm Diệp Thấm Minh, đau khóc thành tiếng, các nàng không nên, không nên là cái dạng này.
Nàng tiếng khóc làm Diệp Thấm Minh con ngươi đỏ bừng, nhéo nhéo cằm nàng, cắn răng nói: "Nàng dựa vào cái gì khóc, Trạc Thanh, nên khóc không phải ta sao?"
Diệp Thấm Minh hung hăng áp đi lên, hôn lấy Cố Khê Nghiên. Nụ hôn này gần như cắn xé, Cố Khê Nghiên nhẫn nại cuối cùng cũng hôn đáp đi qua. Hai người thật sâu cuốn lấy dây dưa, môi lưỡi tràn đầy mùi huyết tinh, càng khơi dậy ngọn lửa trong lòng Diệp Thấm Minh.
Lúc Diệp Thấm Minh đem nàng đè ở trên giường, Cố Khê Nghiên đã ý thức được muốn phát sinh chuyện gì. Chỉ là Diệp Thấm Minh thần trí không rõ, nàng có chút do dự, giãy giụa vài cái. Nhưng Diệp Thấm Minh uống say hoàn toàn không chịu thuận theo, phát hiện người dưới thân có chút chống lại, Diệp Thấm Minh lập tức xé xuống vạt áo của nàng, đem tay nàng trói chặt, lực đạo thật sự cường để Cố Khê Nghiên căn bản tránh thoát không xong.
Cố Khê Nghiên trên mặt tái nhợt tràn ra một cỗ đỏ ửng, cuối cùng cũng là từ bỏ chống cự, tùy ý Diệp Thấm Minh làm bậy. Tiếng vải vóc bị xé rách, động tác cấp thiết hỗn độn vang ở bên tai nàng rất rõ ràng.
Nàng tiếng nói ách đến lợi hại: "Minh nhi, nàng thật sự muốn sao?" Nàng không biết Diệp Thấm Minh chạm vào nàng, là bởi vì yêu nàng, hay chỉ là say rượu phát tiết.
Nhưng Diệp Thấm Minh giờ phút này hai mắt đỏ bừng căn bản không để ý tới lời nàng, Cố Khê Nghiên nặng nề thở dài, cuối cùng từ bỏ, ngưỡng đầu hôn đáp lại. Có lẽ đây là các nàng lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, coi như là nàng phóng túng.
Diệp Thấm Minh cảm xúc kích động đã vô pháp khống chế, vô tận oán hận cùng yêu say đắm cuồng quét lòng của nàng, khiến nàng phát điên rồi, nàng tựa như nhập ma, điên cuồng hôn lấy Cố Khê Nghiên, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi nàng ngày nhớ đêm mong, càn quét lấy hết thảy ngọt ngào bên trong.
Mà động tác trên tay nàng hoàn toàn không phân được nặng nhẹ, y phục Cố Khê Nghiên đã hoàn toàn bị nàng xé rách ném xuống, một vệt sáng bóng ánh vào đôi mắt đỏ rực của nàng, để nàng toàn thân càng thêm bốc hỏa.
Diệp Thấm Minh cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng cũng cảm thấy đau khổ một cách kỳ quái, trong lòng bất an bỗng chốc dâng lên, nàng chỉ có thể càng ra sức quấn lấy nữ tử dưới thân, mượn sự ấm áp dạt dào kia để trấn an lòng của mình.
Cố Khê Nghiên chỉ cảm thấy mờ mịt, mắt hoa đầu váng, đối phương hoàn toàn không cho nàng cơ hội để thở, thân thể bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhưng lại không đành lòng đẩy ra nàng ấy.
Cuối cùng đôi môi kia cũng dời đi, Cố Khê Nghiên còn đang ra sức thở dốc, Diệp Thấm Minh đã cuồng nhiệt hôn lên cái trán mịn màng của nàng, từng chút dời xuống bên tai nàng, dưới sự âu yếm nóng bỏng kia, làn da bạch ngọc của nàng dần hồng lên.
"Minh nhi...."
Cố Khê Nghiên khó nhịn mà kêu một tiếng, nhưng một tiếng này càng khiến Diệp Thấm Minh kích động, toàn thân nàng như có lửa, cuồng nhiệt khó tả. Đôi môi nóng bỏng của nàng càng thêm làm càn đi xuống, quấn quýt lấy khỏa mềm mại căng tròn đẹp đẽ trước mắt.
Ngọn lửa ái ân thiêu đốt bừa bãi, đốt sạch lý trí của nàng, chỉ còn lại khát khao nguyên thủy nhất.
Đôi môi Diệp Thấm Minh như có ma chú, nơi nơi nàng hôn qua đều làm cho Cố Khê Nghiên không ngừng run rẩy. Diệp Thấm Minh một uông ái hận toàn bộ bộc phát ở một đêm này, dưới tình huống say rượu mơ hồ đến bực này, động tác của nàng hoàn toàn không thể nói ôn nhu, thậm chí có chút thô bạo, khiến cho nữ tử dưới thân cảm giác như đang bị lăng trì, bị nàng nhai thành từng miếng nhỏ. Thật là liều mạng, thật là điên cuồng.
Trong mê loạn, Diệp Thấm Minh nội tâm vẫn là tràn đầy bất an, lẩm bẩm hỏi: "A Thanh, nàng... nàng có yêu ta không?"
Cố Khê Nghiên tay thoát khỏi trói buột, thương tiếc ôm lấy nàng, nhẹ vỗ về nàng: "Minh nhi, ta yêu nàng, ta là thật yêu nàng."
"Vì sao....vì sao năm ấy....đối với ta như vậy?" Lòng của nàng như một kẻ chết đuối, chỉ cầu một lời khẳng định từ nữ tử nàng yêu tha thiết.
"Sẽ không....Ta sẽ không đối nàng như vậy, Minh nhi, tin ta." Cố Khê Nghiên đôi mắt đã phủ đầy sương, nhưng lời này nói đến thực vững vàng. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ t r u m t r u y e n . C O M ]
Một lời khẳng định, tất cả ngờ vực đều tiêu tan.
Nàng vươn tay, ôm chặt Diệp Thấm Minh. Dường như vào lúc này, chỉ có sự ấm áp mới có thể làm Minh nhi của nàng an tâm một chút. Nàng muốn bù đắp tất cả cho nàng ấy, cũng muốn trao cho nàng ấy những điều tốt nhất.
"Khê Nghiên...." Diệp Thấm Minh âu yếm gọi tên nàng, tình cảm tràn đầy, cùng lúc đó, ngón tay thuận thế thăm dò vào bên trong nàng.
Cố Khê Nghiên run rẩy, cảm thấy như bị đẩy đến cực hạn, nước mắt không kìm chế được lã chã tuôn rơi, nhưng vẫn nhớ thay Minh nhi của nàng tu bổ yêu đan, linh lực ấm áp kích động truyền sang làm Diệp Thấm Minh cả người đều dễ chịu đến cực điểm, cũng liền càng thêm quấn quýt si mê không thôi.
Cố Khê Nghiên nghe Diệp Thấm Minh ở bên tai nỉ non gọi tên mình, lúc thì A Thanh, lúc thì Khê Nghiên, đến cuối cùng nàng đều hoảng hốt căn bản không ý thức được hai tên gọi kia có gì khác nhau. Chỉ có thể nhắm hai mắt, bồi nàng ấy tùy ý trầm luân.
Đêm đã thâm, xung quanh Thiên Diệp Cung yên tĩnh không tiếng động, tẩm điện không có một tia ánh đèn chỉ có dạ minh châu ánh sáng nhạt chiếu rọi hỗn độn hết thảy, áp lực không được tiếng hô hấp cùng ẩn nhẫn, đan chéo thành một mảnh mê ly, không ngừng lên men, thật lâu khó đình.
Chờ đến Diệp Thấm Minh hoàn toàn dừng lại, Cố Khê Nghiên cũng không còn bất luận sức lực gì, nàng miễn cưỡng nâng tay lên xoa xoa Diệp Thấm Minh gương mặt mướt mồ hôi, cuối cùng ôm lấy nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chức Cẩm ở bên ngoài cũng dần dần nôn nóng lên, chính là không dám biểu lộ trước mặt Mộc Cẩn, bằng không nha đầu này chỉ sợ muốn xốc lên Thiên Diệp Cung.
Cuối cùng nàng hống Mộc Cẩn đi chuẩn bị điểm tâm, lặng lẽ vào tẩm điện. Lúc nàng thấy rõ rèm trướng buông xuống, bên giường hỗn độn vải vóc chồng chất lên nhau, bên trong linh khí màu trắng cùng xanh lục thuần hậu giao hòa, quấn quít chặt chẽ, nàng lập tức mặt đỏ tai hồng, chạy nhanh xoay người lui đi ra ngoài.
Nàng bưng lấy ngực, kinh hồn chưa định, hiện tại cũng nói không nên lời là vui vẻ hay túng quẫn. Như vậy có phải hay không thuyết minh, quân thượng cùng Cố tiểu thư đã hòa hảo rồi?
Trở về ngoại điện, Mộc Cẩn thấy dáng vẻ nàng, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi mặt làm sao hồng như vậy?"