Như cuồng phong xông vào giữa biển mây đen kịt, Diệp Thấm Minh xoay tròn Bích Tiêu Kiếm, đem bầu trời chém thành hai nửa, mang theo nửa trời mưa rền gió dữ mà chém bay một đám thiên binh thiên tướng trên kia.
Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa không trung, áo giáp vỡ vụn loạn bay đầy trời, vô số thiên binh ào ạt rơi xuống, thẳng rơi vào đầm Minh Thủy hóa thành bạch cốt, đảo mắt liền thân tử đạo tiêu, trở thành âm hồn vạn kiếp bất phục!
"Viêm Dương tên tiểu tử thối nhà ngươi, thò đầu ra đây cho bổn quân!"
Nàng thanh âm vang vọng bốn phía, xuyên qua biển mây, thấu xuống lòng đất, quanh thân ánh sáng xanh biếc liệt liệt tỏa ra, như thiên quân vạn mã thổi quét toàn bộ mây đen.
Bất thình lình từ trên chín tầng mây, một cỗ hồng quang tấn mãnh mà xuống, tức khắc bị cỗ linh lực xanh biếc vọt lên chặn ngang, tiên khí đỏ rực cùng yêu khí xanh lục mãnh liệt va chạm, một tiếng ầm vang thật lớn nổ tung giữa trời, đem bầu trời Minh Thủy vốn nhiều năm tối tăm chiếu sáng rực rỡ, nhuộm xanh cả chân trời.
Hỏa Thần rõ ràng thắng không nổi Diệp Thấm Minh. Hắn sắc mặt trắng bệch, hung hăng cắn răng: "Diệp Thấm Minh yêu đan từng vỡ vụn, nàng làm sao dám như vậy khuynh tẫn toàn lực!"
Phong Thần nguyên bản muốn cười nhạo Hỏa Thần một phen, nhưng trong đầu tâm tư chợt lóe, muốn thăm dò thực lực Diệp Thấm Minh, liền vung tay đem một cỗ linh lực rót vào, lập tức luồng tiên khí đỏ rực vừa bị đánh bật trở về trong nháy mắt hóa thành bạo phong, hung hăng nện trở lại Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh xa xa nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch: "Hai tên nhãi ranh các ngươi. Lập tức lui khỏi Minh Thủy, bổn quân tha cho các ngươi một lần, nếu không, đầu các ngươi, bổn quân lấy."
Hỏa Thần tức đến gương mặt biến thành lò lửa, nghiến răng nói: "Diệp Thấm Minh, ngươi còn nghĩ bản thân là Yêu Đế ngàn năm trước sao? Có bản lĩnh, đến đây mà lấy đầu ta!"
Diệp Thấm Minh ngửa mặt lên trời cười to, trong tay yêu lực bùng lên mãnh liệt, như mãnh long vọt lên chặn đứng cỗ bạo phong kia, bầu trời trong nháy mắt lần nữa nổ tung, chấn đến Yêu Tiên hai giới binh lính toàn bộ văng ra, nguyên bản hai bên đang hỗn chiến thành một đoàn trong chớp mắt liền bị tách ra.
Mãnh long màu xanh xuyên thủng qua chín tầng mây, sức mạnh ngập trời đánh sâu vào, thế không thể cản nện thẳng vào hai người Phong Thần cùng Hỏa Thần, khiến bọn hắn bị đánh văng mấy chục trượng.
Hỏa Thần vừa mới miễn cưỡng trụ vững, ngẩng đầu liền thấy vạt áo vàng đen khắc hoa văn độc hữu của Yêu Đế, hắn còn chưa kịp làm gì, đã bị nàng đạp một cước vào mặt, theo sau mũi kiếm lạnh như băng của nàng đã gác trên cổ hắn.
Giữa không trung tràn ngập một mảnh sương máu, ngọn lửa đỏ đậm giống như giao long gào thét mà ra, đem vết máu điểm điểm đốt cháy hầu như không còn, Hỏa Thần sắc mặt trắng bệch, dùng sức cắn răng nuốt xuống cơn đau, cái trán gân xanh bạo khởi, dữ tợn kêu rên.
Phong Thần lập tức xẹt qua phong bế miệng vết thương cho hắn, ngăn cản máu đang ào ạt phun trào, Hỏa Thần đã là đau toàn thân run lẩy bẩy.
Phong Thần ngẩng đầu nhìn vị nữ tử đối diện, nàng cũng là sắc mặt xám trắng, khóe môi tràn ra tơ máu, ánh mắt nhưng lạnh như hàn băng quét đến, khiến hắn sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hỏa Thần hai tròng mắt đỏ đậm, nhìn cánh tay phải bị trảm rớt trôi nổi giữa trời, tê thanh rống lên: "Yêu Đế! Ta nhất định có một ngày nghiền ngươi thành tro tẫn!"
Diệp Thấm Minh nhìn cửa Thiên Giới đã hoàn toàn bị phá hủy, lộ ra tia cười trào phúng, nhàn nhạt nói: "Đầu của ngươi, ta tạm để lại. Bò về mà nói cho Thái Nhất, hắn muốn giết ta liền tự mình tới, không cần đem đám tiểu tử thối các ngươi ra làm tốt thí, cút đi!"
Binh sĩ Yêu giới sau một phen trợn mắt há hốc mồm, lập tức ngợp trời hoan hô: "Vương thượng uy vũ, vương thượng uy vũ!"
Sĩ khí tăng vọt, thừa thắng xông lên, Quỷ Xa dẫn theo Lương Cừ, Mạnh Hòe, chia làm ba đạo tấn công, đem toàn bộ thiên binh đánh lui khỏi kết giới Minh Thủy, ép bọn chúng phải rút về bờ bên kia.
Nhìn Yêu giới rốt cuộc đã có chút khởi sắc, Diệp Thấm Minh chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Viêm Dương thực lực không kém Cửu Anh, Hồng Liên Hỏa Diễm của hắn không gì có thể kháng trụ, phế đi hắn là cách nhanh nhất.
Nàng buông xuống bàn tay đang che lấy eo bụng, máu tươi trong nháy mắt lan tràn, Phong Hỏa hai vị thượng thần liên thủ, mang đến thương tổn khó có thể khinh thường.
Phi Đản nhìn thấy sắc mặt đại biến, bước nhanh đỡ lấy nàng: "Quân thượng, ngài?"
Diệp Thấm Minh chịu đựng đau ý, khoác khoác tay: "Không sao, trở về."
Sau khi Diệp Thấm Minh rời đi, Lưu Ly trầm mặc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng, trong mắt vừa chua xót vừa lạnh lẽo.
Nam nhân áo choàng đen từ chỗ khuất lập tức bước ra, đồng dạng nhìn theo Diệp Thấm Minh, trào phúng nói: "Đại nhân, ngài cũng thấy, ngài bỏ nửa tháng vì vương thượng hao phí tâm cơ, dẫn theo bao nhiêu anh hùng Điểu Tộc sống chết ngoài chiến trận, thế nhưng vương thượng căn bản không nhìn đến ngài nửa con mắt. Nếu không phải ngài cố chấp, Điểu Tộc ta đã sớm quy phục Cửu Anh đại vương."
Lưu Ly nhíu chặt mày, trong mắt hồng quang lóe lên, cũng không có tiếp lời.
"Ngài là thích vương thượng đi, ha ha. Nhưng lòng của vương thượng, đã sớm thuộc về nữ nhân kia, dù phát hiện nàng ta là kẻ thù chuyển thế, vương thượng cũng sẵn sàng bỏ qua, thậm chí ném xuống Yêu giới, đêm ngày say đắm hồng nhan. Cố Khê Nghiên một ngày còn sống, đại nhân sao có thể tiến vào mắt vương thượng? Vương thượng ái cùng hận, đều là Trạc Thanh, đều là Cố Khê Nghiên."
Lưu Ly đôi tay nắm chặt, móng tay đều bấm vào lòng bàn tay đến ứa máu, hơi thở càng ngày càng lạnh xuống.
Nam nhân chậm rãi đi qua, trên mặt quỷ dị kích động, hai tròng mắt đen thẫm, hắc khí quanh quẩn: "Chỉ cần đại nhân giao Cố Khê Nghiên cho ta, ta giúp ngài giải quyết nàng, vương thượng sẽ vĩnh viễn không biết được, ngài yên tâm, sau đó liền sẽ không còn ai vắt ngang giữa ngài cùng vương thượng."
Lưu Ly thần sắc nổi lên tia tàn nhẫn, rồi lại có chút hoảng hốt, trong đầu lời quân thượng dặn dò vẫn còn quanh quẩn.
"Chuyện ái hận giữa ta và nàng, thì liên quan gì đến ngươi! Lưu Ly, ngươi nghe cho rõ, ta che chở Yêu giới, chỉ vì năm xưa ta nợ Yêu giới một cái công đạo. Nhưng nếu ngươi dám động Khê Nghiên, hậu quả ngươi gánh vác không dậy nổi!"
Nam tử tiếp tục dụ hoặc nói: "Vương thượng bị thương, nữ nhân kia nhất định sẽ gấp không chờ nổi, chỉ cần nàng ra tới, hết thảy giao cho ta, sẽ không người biết nàng chết như thế nào, ngài có thể kê cao gối mà bồi vương thượng."
Nam nhân tươi cười dần dần sinh ra một tia không kiên nhẫn, nếu không phải Lưu Ly nữ nhân ngu xuẩn này còn có thể lợi dụng, mượn tay nàng làm chút chuyện, hắn đã sớm hút khô nàng yêu lực.
Sau một hồi, Lưu Ly gật gật đầu, nam nhân ý cười dần dần khếch lên. Quay đầu lại nhìn Minh Thủy oán khí tận trời, hắn trong lòng vui sướng, nếu không nhờ tuyệt hảo bảo địa này, hắn làm sao trong thời gian ngắn như vậy có thể biến cường. Ngày đêm hút sạch oán khí của đám vong hồn kia, hắn dần khôi phục lại sức mạnh và ký ức. Vạn năm trước, Yêu giới tru diệt hắn, niêm phong hắn, giờ hắn sẽ đáp trả gấp bội. Còn Thần Quân.....ha ha! Hắn có sẵn trò vui dành cho nàng cùng Yêu Đế!
"Đi thôi, Lưu Ly đại nhân."
Thái Nhất vừa hay tin Tiên giới một trận đại bại, Hỏa Thần còn bị Diệp Thấm Minh phế một tay, lập tức lửa giận khó kiềm, trực tiếp đem đồ vật trên thư án toàn bộ nện xuống đất.
"Truyền chỉ của trẫm, mời Lão Quân đến đây, nối lại cánh tay cho Hỏa Thần. Không có tay, hắn khác gì phế vật!"
"Bẩm bệ hạ, cánh tay của Hỏa Thần đại nhân rơi xuống đầm Minh Thủy, đã không còn."
Thái Nhất hung hăng vỗ lên thư án, bàn rồng trong nháy mắt vỡ vụn, theo sau liền phất ống tay áo hóa thành đạo bạch quang hướng Hỏa Thần Điện mà đến.
Bên ngoài Hỏa Thần Điện, Phong Thần cùng Thủy Thần đã đến, trầm mặc hồi lâu không nói gì.
Trong điện bạo nộ thanh âm hỗn loạn cùng tiếng đồ sứ vỡ vụn, không khí bị nung nóng rực, chứng tỏ chủ nhân của nó đang cuồng loạn đến bực nào.
Thái Nhất đáp xuống trước điện, không nói một lời liền tiến vào. Bên trong rất nhanh trở nên thanh tĩnh.
"Tham kiến bệ hạ."
Thái Nhất xua tay ý bảo hai người đứng dậy, thấp giọng nói: "Trẫm đã thế hắn chữa thương, làm hắn an tĩnh trong chốc lát, tạm thời nghỉ ngơi. Mặt khác chờ Lão Quân tới, ngài ấy chắc chắn có biện pháp."
Phong Thần lẩm bẩm nói: "Nhưng Hỏa thần cánh tay phải là nơi chứa thần lực, như vậy chặt đứt, hắn không cách nào dụng Hồng Liên Hỏa Diễm được nữa, cho dù tu luyện thêm một ngàn năm, cũng vô pháp thay thế."
Thuỷ Thần thở dài một tiếng, tràn đầy thương tiếc, tuy hắn không ưa gì Hỏa Thần, nhưng cũng không nguyện nhìn đến Tiên giới kết cục hôm nay. "Bệ hạ, ngài thật sự cảm thấy con đường này là đúng sao?"
Thái Nhất xoay lưng, mắt nhìn ra ngoài chín tầng mây đã bị tàn phá thảm hại, cắn răng nói: "Chúng ta không đường thối lui, Diệp Thấm Minh một ngày không chết, trẫm liền không thể ngừng tay."
"Nhưng nguyên bản ngài có lựa chọn, thần đến bây giờ đều không rõ,