Mấy ngày nay đả kích đối với Diệp Thấm Minh cơ hồ là khoét vào tim, nàng thực sự không chịu đựng nổi trực tiếp ngất đi. Trong giấc mộng, nàng nhưng gặp được Cố Khê Nghiên, giữa một mảnh ánh sáng dìu dịu, Cố Khê Nghiên an tĩnh đứng ở đó, chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt kia sáng lấp lánh như chứa đựng ngàn vạn ánh sao, nụ cười đạm nhạt nhưng mang theo một trời minh nguyệt chiếu rọi vào nàng.
"Minh nhi." Cố Khê Nghiên ôn nhu gọi một tiếng, đôi tay duỗi ra hướng về nàng.
"Khê Nghiên." Diệp Thấm Minh cuống họng phảng phất bị ngăn chặn, gian nan thốt ra tên của nàng, cũng không dám tiến lên một bước, sợ kinh động đến nàng. "Nàng có biết hay không, ta rất nhớ nàng, ta nhớ nàng đến phát điên rồi. Ta rất hối hận, ta thực xin lỗi nàng, nàng nhanh một chút trở về, ta bồi tội với nàng, có được hay không?"
Cố Khê Nghiên cũng không đáp lời nàng, dưới chân vừa động, lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, hôn hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: "Nàng nếu nhớ ta, tỉnh dậy liền thấy ta."
Lời vừa dứt, nàng lập tức tan biến vào trong vầng sáng, Diệp Thấm Minh còn đang vùi vào trong ấm áp, đột nhiên người không thấy đâu khiến nàng chới với, gấp hô: "Khê Nghiên?"
Bỗng nhiên tỉnh dậy, Diệp Thấm Minh bị ánh sáng dạ minh châu hắt vào mắt, nhất thời có chút choáng váng, còn phân không rõ cảnh thực cảnh trong mơ. Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài, có người đem một viên đan dược đút cho nàng.
"Vương thượng, tiếp tục như vậy, sợ rằng chưa cứu được Thần Quân, ngài đã ngã xuống."
Diệp Thấm Minh lấy lại tinh thần, khẽ xoa xoa trán, thấp giọng nói: "Ta không sao, khi nào có thể đem hồn phách của nàng lấy ra?"
Vu Ngân lại một phen bắt mạch cho nàng, hồi lâu mới nói: "Không thể gấp, Thần Quân một nửa hồn phách gắn bó vô cùng chặt chẽ với Yêu Đan của ngài, nếu muốn tách ra, phải xác định Yêu Đan có thể chịu nổi hay không, nếu không sẽ uổng phí Thần Quân ngàn năm hy sinh."
Vu Ngân hiểu rõ vương thượng đã gấp không chờ nổi, nếu không lấy Thần Quân ra khuyên can, sợ rằng người kia sẽ không nhẫn nại được nữa, lại dẫn đến mọi chuyện hỏng bét.
Đúng như dự liệu, nghe đến Thần Quân khổ tâm ngàn năm, Diệp Thấm Minh lập tức dịu xuống, lời muốn nói rốt cuộc đều nuốt đi vào.
"Phong Sóc thượng tiên còn chưa rời đi, tựa hồ còn có chuyện muốn nói."
Diệp Thấm Minh vừa nghe xong, lập tức chỉnh lý y phục đi ra ngoài. Trong nội điện, Phong Sóc cùng Mộc Cẩn mắt to trừng mắt nhỏ, không biết Phong Sóc chọc ghẹo cái gì, Mộc Cẩn đã tức giận đến hai má phình to. Tuy là trêu đùa nàng, nhưng Phong Sóc cũng biết được, Mộc Cẩn đối Thần Quân có một viên trung thành tuyệt đối chi tâm, đơn thuần mà mềm mại.
"Ngài đã tỉnh?" Phong Sóc thấy Diệp Thấm Minh tiến vào điện, thoạt nhìn tươi tỉnh không ít, cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói ra sự thật cũng chỉ muốn Diệp Thấm Minh hiểu rõ lòng Thần Quân, càng thêm quý trọng Thần Quân, cũng không muốn nhìn người kia thống khổ bi thương thành như vậy. Diệp Thấm Minh là Thần Quân dốc hết tâm tư, tẫn hết sinh mệnh đi bảo vệ, nếu Diệp Thấm Minh xảy ra chuyện gì, nàng làm sao còn mặt mũi đi gặp Thần Quân.
"Tại hạ không thể ở lâu, lần này tới ngoại trừ nói cho ngài biết chân tướng, chính là muốn đưa lại vật này cho Thần Quân."
Phong Sóc hai tay nâng lên một thanh bảo kiếm, vỏ kiếm lờ mờ tối tăm lộ ra một luồng thần khí, toàn bộ kiếm hoa văn cổ điển mà tinh xảo, vừa nhìn liền biết vật phi phàm.
Diệp Thấm Minh khóe môi run rẩy: "Hồng Hoang Kiếm?"
Nàng đưa tay tiếp nhận thanh kiếm nặng trình trịch, hoài niệm vuốt lên chuôi kiếm, nhẹ nhàng đem nó kéo ra khỏi vỏ, thân kiếm lập tức nổi lên một luồng quang hoa, lưỡi kiếm trong nháy mắt sáng rực, rồi cũng rất nhanh mờ nhạt xuống.
Phong Sóc con mắt đỏ lên: "Nó, nó còn nhớ ngài. Sau khi Thần Quân rời đi, Hồng Hoang liền tự mình phong bế, cũng không người nào có thể rút nó ra. Nó chính là cực phẩm Thần Khí được thiên địa tạo tác, theo Thần Quân đã mấy vạn năm, đều đã mở linh thức. Vừa rồi kiếm linh chính là nhận ra ngài, nên mới đột nhiên sáng lên."
Diệp Thấm Minh vuốt ve dọc theo thân kiếm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã thấy Phong Sóc lại lấy ra một đồ vật, nhẹ giọng nói: "Còn có vật này, vốn là thuộc về ngài, năm đó ta nhặt được trong Nhà Thủy Tạ, hiện giờ cũng đến lúc vật quy nguyên chủ."
Đón lấy vật kia, Diệp Thấm Minh xòe bàn tay ra, một mảnh ngọc bội hình hoa sen đang tỏa ra ánh sáng loang loáng, màu sắc trơn bóng vô cùng đẹp đẽ.
Nàng giờ khắc này cũng nhịn không được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống, nức nở nói: "Đây là năm đó, A Thanh đưa cho ta làm tín vật đính ước, ta còn nghĩ đã đánh mất nó rồi."
Đem ngọc nắm chặt áp vào trái tim, Diệp Thấm Minh tâm tình đã hoàn toàn tan vỡ. Ngọc bội này chính là Trạc Thanh một sợi chân thân, năm đó để đánh dấu các nàng định tình, nàng ấy liền hạ xuống một sợi chân thân biến ảo mà thành, vô cùng quý giá. Ngay sau đó, Trạc Thanh liền tự tay đem ngọc bội quải ở bên hông của nàng, biện vào trong đai lưng, ngọc cũng như người, gắn bó không rời. Nàng vẫn mang theo bên người chưa từng gỡ xuống, sau khi ký ức khôi phục, nàng nhớ đến ngọc này, liền đau lòng không thôi.
"Phong Sóc thượng tiên ân tình, Diệp Thấm Minh suốt đời khó quên, ngày sau nếu có việc cần, ta bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ."
Phong Sóc khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: "Ta chỉ vì Thần Quân, cũng không có yêu cầu gì, chỉ nguyện ngài cùng Thần Quân khỏe mạnh."
Tiễn Phong Sóc rời đi, Diệp Thấm Minh nhìn trong tay Hồng Hoang Kiếm, liền phân phó Mộc Cẩn: "Thay ta chăm sóc Khê Nghiên, ta có việc phải ra ngoài một chuyến."
Đợi tách ra nửa thần hồn Cố Khê Nghiên, nàng tất sẽ suy yếu một quãng thời gian, trước đó nhất định phải bảo đảm Yêu Giới yên ổn. Cửu Anh mặc dù vẫn tránh không ra, nhưng chung quy cần phòng bị, Điểu Tộc đối với nàng cũng đã nổi lên bất mãn, cần an bài tốt cho Quỷ Xa kiềm chế bọn họ.
Đi ra ngoài hai canh giờ, Diệp Thấm Minh mới trở về Thiên Diệp Cung, trong điện Mộc Cẩn đang chỉnh ý y phục cho Cố Khê Nghiên, Vu Ngân ở một bên bày trận pháp, đảm bảo thân thể Cố Khê Nghiên vẫn luôn ấm áp.
Diệp Thấm Minh nhìn bạch y nữ tử nằm ở trên giường không có một tia huyết khí, trong lòng dầy đặc đau, thấp giọng nói: "Vu Ngân, bắt đầu đi."
Vu Ngân khẽ giật mình: "Nhanh như vậy?"
Diệp Thấm Minh lắc lắc đầu: "Hiện tại mỗi một khắc đối với ta đều là vô tận dày vò, ngươi hiểu?"
Vu Ngân biết không thể lay chuyển được Diệp Thấm Minh, càng muốn quân thượng tĩnh dưỡng thì tình trạng càng thêm tệ. Nàng cũng không còn cách nào, chuẩn bị tốt đồ vật này kia, liền ngồi xuống bắt mạch cho Diệp Thấm Minh, tra xét rõ ràng.
Trong cơ thể quân thượng linh lực dồi dào, Yêu Đan được nửa đóa hoa sen ôm lấy chặt chẽ, khôi phục rất tốt, tuy rằng mấy lần bị dằn vặt, thế nhưng được chữa trị một cách thần kỳ, nhìn thế nào cũng không ra một vết rạn.
Vu Ngân thu tay về, nhịn không được cảm thán: "May là Yêu Đan vết nứt toàn bộ đã khép lại, nếu không lấy ra thần hồn, ngài nhất định chịu không nổi, ít nhất phải mất trăm năm mới hồi phục lại."
Diệp Thấm Minh trên mặt cũng không có một tia mừng rỡ, nghĩ đến nguyên nhân Yêu Đan được chữa trị, càng là đau lòng khó nhịn, cực hận chính mình.
Nàng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: "Cho nên có thể bắt đầu chưa?"
Vu Ngân vẻ mặt có chút trầm trọng: "Có thể, nhưng quá trình cực kỳ gian nan. Trải qua ngàn năm, Thần Quân thần hồn cơ hồ dính liền cùng Yêu Đan, không thể dùng cách dẫn hồn để lấy ra. Muốn tách ra nguyên vẹn, chỉ có thể trực tiếp mổ đan điền."
Mộc Cẩn ở một bên nghe vậy, thất kinh hồn vía la lên: "Người đang sống sờ sờ, kia muốn mổ bụng?"
"Không sai, hơn nữa cần quân thượng duy trì nàng thần hồn không tiêu tan, Thần Quân ở trong đan điền của ngài đợi ngàn năm, linh lực của ngài, nàng sẽ không bài xích. Vì lẽ đó, ngài nhất định phải thanh tỉnh."
Diệp Thấm Minh cũng không có một tia vẻ mặt biến hóa, thậm chí khẽ mỉm cười nhìn Cố Khê Nghiên, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần nàng hảo, chỉ cần nàng có thể tỉnh, muốn đem ta lột da tróc thịt bao nhiêu lần, ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Vu Ngân cùng Mộc Cẩn nghe vậy đều rơi vào trầm mặc. Diệp Thấm Minh thay ngoại bào, dặn dò Chức Cẩm để thủ vệ ngày đêm canh giữ, đồng thời phân phó Bạch Trạch, Huyền Thủy ngồi trấn ngoài phòng, đảm bảo quá trình dung hồn cho Cố Khê Nghiên không có bất kỳ sơ hở nào.
Tất cả sắp xếp thỏa đáng, ba tầng kết giới được dựng lên, Diệp Thấm Minh liền ngồi xếp bằng bên giường, lệnh Vu Ngân lập tức tiến hành.
Vu Ngân một bên chuẩn bị kỹ đan dược cầm máu cùng ngân châm, đem dao huơ qua lửa nóng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ngài nhất định phải nhịn xuống, ta chỉ có thể tách ra thần hồn của nàng, nhưng để giữ nàng thần hồn hoàn hảo không chút tổn hại, cần chính ngài đến."