Sáng sớm hôm sau, trong tẩm điện không khí hết sức tươi mát tự nhiên, vài sợi nắng tinh quái len qua màn cửa, chiếu vào trên giường. Diệp Thấm Minh sớm đã tỉnh rồi, nghiêng đầu nhìn nữ tử bên gối vẫn còn đang say ngủ. Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng khóe miệng nhịn không được giương lên, vô cùng thỏa mãn.
Như thế an tĩnh ngắm nhìn người yêu của mình, ánh mắt lại rơi vào bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chăn gấm, tấm chăn khinh bạc không che giấu được Cố Khê Nghiên thân hình tinh tế, Diệp Thấm Minh trong lòng khẽ động, lại dán đến gần hôn hôn nàng một trận, từ mi tâm đến sườn mặt, đến đôi môi mỏng của nàng, một chút cũng không buông tha, mười phần si mê.
Cố Khê Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm cọ lấy nàng, có chút nhột để nàng từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, mở mắt ra đơn giản ôm lấy người gây sự, tiếng nói mềm như nước: "Nàng nha, tối hôm qua nhưng còn chưa đủ sao?"
Diệp Thấm Minh hơi đỏ mặt, ngón tay vuốt ve bụng nhỏ của nàng: "Không thoải mái sao?"
Cố Khê Nghiên nhướng mày suy tư, Diệp Thấm Minh căng thẳng nhìn chằm chằm, đã thấy nàng buông xuống mi mắt cười nói: "Thật thoải mái."
Diệp Thấm Minh sắc mặt đỏ chót, ngượng ngùng đẩy đẩy nàng: "Không biết thẹn, ai hỏi cái kia chứ...khụ khụ, chúng ta mau dậy, còn có chuyện làm."
Cố Khê Nghiên trầm thấp cười ra tiếng, hôn hôn tóc dài của nàng, vô tội nói: "Tối hôm qua là nàng khi dễ ta, làm sao ngược lại nói ta không biết thẹn, thật là oan ức cho ta đấy."
Diệp Thấm Minh nói không lại nàng, có chút giận dỗi cắn vào vai nàng một ngụm: "Nàng còn nói nữa.... ta sẽ... sẽ lại đến một lần."
Cố Khê Nghiên cũng không để ý, đem Tiểu Trà Xanh mạnh miệng mềm lòng của nàng ôm lên, dỗ dành một trận, sau đó mặc tốt vương phục cho nàng ấy. Hai người vừa mới thu thập xong bước ra cửa, đã thấy Chức Cẩm vội vội vàng vàng chạy đến.
"Vương thượng, Quỷ Xa truyền đến tin khẩn, Cửu Anh đã liên hợp Điểu Tộc, Lang Tộc, tự xưng là yêu vương, chiếm lấy phía đông Vô Nhai Quốc, dựng lên kết giới chia cắt Yêu giới làm hai nửa địa vực."
Diệp Thấm Minh sắc mặt cũng không kinh ngạc, trái lại mỉm cười: "Hắn ra tay cũng rất nhanh đấy, tốt lắm, giúp ta bớt đi không ít chuyện."
Dứt lời, Diệp Thấm Minh trực tiếp ra điện, Cố Khê Nghiên đuổi tới nhìn nàng: "Ta đi cùng nàng."
Diệp Thấm Minh dừng bước, nắm lấy tay nàng cẩn thận dò xét: "Khê Nghiên, thần lực của nàng khôi phục thế nào? Ta nhưng nhìn không thấu."
Cố Khê Nghiên cúi đầu cười khẽ, lòng bàn tay mở ra, lập tức một đóa bạch liên xuất hiện tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chín cánh hoa sen trắng nõn bọc lấy một tầng kim sắc dần dần bung nở, trong chớp mắt cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.
Phía đối diện nguyên bản một mảnh băng thiên tuyết địa núi non trùng trùng điệp điệp, bất thình lình hiện ra khung cảnh một tòa vương điện nguy nga tráng lệ, không nghi ngờ gì chính là Cửu U Cung ở Hàn Uyên Chi Hải, để Chức Cẩm cùng một đám thủ vệ trong điện đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm. Làm sao trong nháy mắt liền đến sát bên chỗ ở của Cửu Anh? Nhưng là định thần nhìn lại, bọn họ rõ ràng vẫn ở trong Thiên Diệp Cung.
"Phật liên cửu trọng huyễn?" Diệp Thấm Minh trong lúc nhất thời mừng rỡ không thôi, chiêu thức này nàng cũng không xa lạ, năm đó nàng có một lần đem Cố Khê Nghiên trêu đến tàn nhẫn, đối phương liền đem phật liên ra giáo huấn nàng, lại nhốt nàng trong huyễn cảnh cả một ngày đêm mới thả lỏng để nàng ra. Lúc đó Cố Khê Nghiên chỉ là dùng đến một cánh hoa sen, nếu dùng toàn lực, khả năng sẽ đem đối thủ nhốt cả đời ở bên trong chín tầng ảo cảnh.
Giờ khắc này nàng có thể dụng đến phật liên, chứng tỏ rằng thần lực của nàng đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cố Khê Nghiên thu phật liên vào, đạm nhạt nói: "Tuy trước mắt ta đánh không lại nàng, nhưng vẫn có thể giải quyết Cửu Anh cùng Thái Nhất, nàng không phải lo."
Diệp Thấm Minh trong lòng buông lỏng rất nhiều, chỉ cần Cố Khê Nghiên thực lực nâng lên, có thể bảo vệ chính mình nàng liền cái gì cũng không cần sợ: "Ân, ta cũng vậy, đêm qua song tu nàng đều nhìn kỹ yêu đan của ta rồi, ta rất hoàn hảo, nàng còn có cái gì không yên lòng?"
Cố Khê Nghiên mới ổn định thần hồn, mấy ngày nay còn đang tịnh dưỡng, vừa rồi biểu diễn chỉ là muốn qua mặt nàng, nàng dĩ nhiên không dễ bị lừa như vậy, chuyến này đi giải quyết Cửu Anh, tuy nói không phải vấn đề lớn, nhưng nàng vẫn không an tâm để Cố Khê Nghiên theo cùng.
"Tin tưởng nàng là một chuyện, không yên lòng nàng lại là chuyện khác. Ta đáp ứng nàng, nếu nàng có thể giải quyết, ta nhất định không động thủ. Đây chính là thời điểm nàng lấy lại uy danh, ta cũng không muốn đoạt danh tiếng của nàng."
Diệp Thấm Minh có chút dỗi nàng: "Ta cũng không phải sợ chuyện này, chỉ là...."
Lời còn chưa nói xong, nàng đã bị Cố Khê Nghiên ôm vào trong ngực, thoắt cái đã xuyên qua mấy tầng mây.
Vừa đáp xuống biên giới Vô Nhai Quốc, Diệp Thấm Minh cấp tốc rời khỏi lồng ngực Cố Khê Nghiên. Huyền Thủy dẫn các tướng lĩnh ra nghênh đón, lúc nhìn đến nữ tử mắt mang lụa trắng, sắc mặt hắn tức khắc lộ ra lạnh lùng, bởi vì không hiểu rõ ngọn nguồn, hắn đối nàng vẫn mang theo tia oán hận.
Cố Khê Nghiên đối các tướng lĩnh ôn hòa nở nụ cười, cũng không ngại, nhưng là Diệp Thấm Minh tự nhiên không chấp nhận thuộc hạ của mình hiểu lầm nàng, liền ra hiệu để Huyền Thủy tiến đến.
"Tình huống bên kia thế nào?"
"Hồi quân thượng, Cửu Anh ỷ vào Hàn Uyên Chi Hải địa thế hiểm trở, liền bày ra thiên la địa võng, quân ta tạm thời chưa tìm được cách phá giải, cho nên vẫn chưa thể vượt qua kết giới."
"Ta biết rồi. Huyền Thủy, ngươi tới, ta có việc nói với ngươi."
Cố Khê Nghiên xuyên thấu qua bạch lăng, nhìn Diệp Thấm Minh mang theo Huyền Thủy đi qua một bên, không khỏi lắc đầu, kỳ thực những người khác hiểu lầm nàng cũng không sao, nàng chỉ cần Tiểu Trà Xanh hiểu rõ là được rồi.
Lúc Huyền Thủy quay trở về, sắc mặt đã là hoàn toàn khiếp sợ, lập tức đến trước mặt Cố Khê Nghiên, một chân quỳ xuống: "Huyền Thủy bái kiến Thần Quân, bởi vì ngu muội không hiểu được chân tướng, thuộc hạ đã trách lầm ngài ngàn năm, còn thỉnh Thần Quân thứ cho thuộc hạ trước vô lễ."
Cố Khê Nghiên đỡ hắn lên, nhẹ giọng nói: "Năm đó ở Cửu Trọng Thiên, ta không thể hộ Thấm Minh, chỉ có ngươi liều mạng vì nàng mà chiến, là ta nên đa tạ ngươi."
Thấy Huyền Thủy một mặt cảm kích, Diệp Thấm Minh lập tức tách hắn qua một bên, nghiêm mặt nói: "Để Quỷ Xa trấn giữ Minh Thủy, ngươi dẫn theo Thủy Tộc cùng Hồ Tộc canh giữ cẩn thận nơi này, đợi mệnh lệnh ta."
"Vâng, thuộc hạ rõ ràng."
Cố Khê Nghiên nhìn Huyền Thủy rời đi, nhẹ lên tiếng: "Nàng nói cho hắn biết rồi sao?"
"Ân, nàng là người quan trọng nhất của ta, còn hắn là tâm phúc của ta, ta không muốn để cho hắn hiểu lầm nàng."
Cố Khê Nghiên khẽ mỉm cười, cùng nàng ngắm nhìn một mảnh kết giới ở xa xa, thở dài một tiếng: "Cửu Anh sợ rằng đã liên hợp với Cùng Kỳ rồi."
"Đây là để ta lo lắng nhất, Cùng Kỳ giỏi nhất đầu độc tâm người, khả năng sẽ khống chế Cửu Anh, đoạt thân xác hắn. Kết giới này đầy ngập oán linh tử khí, vừa nhìn chính là hai người bọn hắn kết hợp, nếu tùy tiện phá vỡ, Yêu giới liền tai họa không ngừng."
Trong đó quanh quẩn hắc khí, phảng phất có sinh mệnh. Một khi kết giới phá tan, chúng nó tất nhiên lẩn trốn, xâm nhập vào cơ thể yêu vật khác, nuốt chửng thần hồn, khống chế tâm trí.
Diệp Thấm Minh đi tới đi lui, hai mắt nặng nề, đem tính mạng hàng vạn chúng yêu làm thẻ đánh bạc, Cửu Anh thật quá mù quáng rồi, đây không giống tác phong của hắn. Nếu hắn đã bị Cùng Kỳ đoạt xác, càng thêm hỏng bét, trước nàng đã quá nhân từ để hắn trốn qua một kiếp, bây giờ trở thành họa lớn.
Cố Khê Nghiên nhíu mày suy tư, một sợi thần lực đảo quanh thăm dò, kết giới này đối các nàng cũng không quá khó khăn, nhưng một khi phá vỡ, Yêu giới sinh linh đồ thán, mà không phá ra, địa vực này liền hai bên chia cắt, sức mạnh dĩ nhiên giảm còn phân nửa. Nếu Thái Nhất nhân loạn mà vào, thật sự Yêu giới không dễ dàng chống đỡ.
Tiểu Bạch từ trong ống tay áo của nàng lăn ra, giờ khắc này nó vừa tỉnh ngủ, liền một đoàn lông xù lắc lắc trước mặt các nàng. Cố Khê Nghiên xòa bàn tay để nó lăn vào, bật cười nói: "Vật nhỏ, ngươi hiện nay đã ăn no rồi?"
Tiểu Bạch chít chít kêu, ưỡn cái bụng nhỏ cho nàng xem, chỉ nhìn thấy một đám lông trắng sữa cùng mấy cái móng vuốt bé tí ti, bụng nhưng không thấy đâu. Diệp Thấm Minh ở bên liền chọt chọt bụng nó, khiến nó lăn tròn tròn ngoài không khí, bất mãn mà gương đôi mắt nhỏ lên án nàng.
Cố Khê Nghiên tay trái vung lên, một cuộn thẻ tre bọc lấy kim sắc hiện ra trước mặt nàng.
"Lạc Hà, ngươi khôi phục thế nào?"
Từ khi thay nàng cản Tru Tiên Tứ Kiếm, Lạc Hà vẫn hóa thành nguyên hình im hơi lặng tiếng.
Thân sách lập tức rung lên, cuộn thẻ tre mở ra, sau đó hóa thành một nam nhân mặc kim giáp, liền quỳ một gối trước mặt Cố Khê Nghiên.
"Tham kiến Thần Quân, thuộc hạ vô sự."
Tiểu Bạch tức khắc nhảy lên trên người Lạc Hà, lăn tròn mấy vòng, Lạc Hà nâng nó tùy ý nó