Editor: Bèo
Cổ tay Khương Nại rất mảnh mai khiến người ta liên tưởng bên dưới lớp da kia thực sự mềm mại không xương. Nhưng lực của cái tát này lại mạnh đến nỗi Vưu Ý ngã nhào trên mặt đất. Nửa khuôn mặt sưng tấy lên, chạm nhẹ một cái cũng thấy đau đến tim gan. Cô ta lấy tay ôm mặt nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trước cửa.
Từ trước đến nay Vưu Ý chưa từng bị đánh như vậy, điên cuồng gào lên chói tai, bỗng nhiên nhào về phía cô: "Khương Nại! Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi".
Sắc mặt Khương Nại không hề có chút biểu cảm nào nắm lấy tay cô ta, kéo đến nhà vệ sinh trong phòng khách.
Lúc này hình tượng của Vưu Ý hoàn toàn mất sạch, giống như rác rưởi không ai cần, bị ném vào trong bồn tắm.
Cánh tay, đốt ngón tay và đầu gối lộ ra ngoài bị va đập hiện lên những vết bầm tím. Một dòng nước lạnh băng dội xuống từ trên đỉnh đầu khiến cô ta không kịp đề phòng uống phải mấy ngụm nước. Cảm xúc kích động trong lồng ngực nhanh chóng bị áp chế, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây trôi qua...
Vưu Ý run bần bật trong góc bồn tắm, toàn thân lạnh cóng mất đi tri giác, nước mắt sinh lý không ngừng rơi xuống.
"Tôi hối hận rồi, muộn mất rồi... trợ lý nói cho nổ sớm rồi".
Khương Nại nhìn cô ta khóc, giọng nói không chút ấm áp cứ lạnh lẽo vờn quanh: "Cô có từng nghĩ nếu như cảnh cháy nổ hôm nay không khống chế được thì sẽ hại biết bao nhiêu người không? Chỉ một câu 'hối hận' của cô là cho qua chuyện được sao?"
Vưu Ý ngẩng đầu lên hé ra khuôn mặt tái nhợt đã sưng đỏ một phần, tóc bị ngấm nước dán chặt lên mặt, ánh mắt lộ ra sự phức tạp: "Đúng, do tôi làm sai, tất cả đều là vì cô".
"Cô nói cái gì".
"Khương Nại! Cô mang khuôn mặt này rất dương dương đắc ý đúng không? Dựa vào đâu, dựa vào đâu cô lại giống mẹ!"
Cả người Vưu Ý co quắp lại như sợi dây thừng, mỗi lời nói ra đều muốn tổn thương người khác. Cô ta bước ra từ bồn tắm ướt sũng, bàn tay run rẩy lấy giấy khai sinh của Khương Nại: "Dựa vào cái này sao? Vì sao tôi lại không giống mẹ mà cứ phải là cô!"
Khương Nại xem tập tài liệu phía viết trên viết tên của mình, lặng im một lúc cũng không nói chuyện.
Vưu Ý nói hết ra những lời oán hận trong lòng mới quỳ trên mặt đất bắt đầu khóc: "Tôi rất sợ, Khương Nại... tôi còn muốn gϊếŧ chết cô".
Gϊếŧ chết Khương Nại rồi thì trên thế giới này Yên Vân Đình chỉ còn lại một người con gái duy nhất là cô ta.
Suy nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Vưu Ý mấy ngày trời. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Khương Nại cô ta lại không có cách nào kiềm chế sự đố kỵ của mình.
Nhưng tới khi làm thật sự thì Vưu Ý sợ hãi đến muốn trốn đi, mười ngón tay bấu chặt quần áo của Khương Nại, khóc đến mức muốn rách cổ họng: "Là Chung Đinh Nhược bảo tôi làm vậy. Khương Nại, tôi nói hết với cô, cô đừng nói với đoàn phim được không, cầu xin cô".
Một tiếng sau, cánh cửa đóng chặt mở ra một lần nữa. Bên ngoài hành lang, trợ lý của Vưu Ý cũng quay lại.
Nhìn thấy Khương Nại bước ra, cô ta chột dạ không dám nhìn thẳng, lưng dán chặt vào góc tường không động đậy.
Phải đến khi Khương Nại không thèm nhìn nữa, bóng dáng khuất sau cửa thang máy, cô ta mới thở phào một cái đưa tay lau mồ hôi rồi bước đến gõ cửa: "Cô Vưu Ý?"
Không nghe thấy