Editor: Bèo
Tạ Lan Thâm rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô. Cánh cửa bị đóng chặt phía sau lưng. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Khương Nại không hề có chút khí thế nào chỉ biết mím chặt môi, biểu cảm vẫn chưa nguôi giận.
Cà vạt vốn đã thắt ngay ngắn đẹp đẽ nay lại bị anh nới lỏng. Anh không nói gì nhưng nét mặt lại tiềm ẩn sự nguy hiểm đáng ngờ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua: "Nại Nại, em chắc chắn không cho anh vào phòng là trừng phạt anh sao?"
Khương Nại ngập ngừng hai giây, gò má ửng đỏ, muốn cãi nhau với anh nhưng miệng lại không biết nói gì.
Cô tức giận vặn cửa, còn chưa dùng sức đã thì bị cánh tay dài phía sau tóm lại.
Ngay lúc này, lồng ngực rộng lớn của anh áp sát sau lưng cô, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy: "Anh còn chưa thoải mái".
Khương Nại nghe thấy câu này rất muốn quay người lại hỏi anh còn muốn thoải mái thế nào nữa? Lúc làm chuyện đó tay anh thiếu chút nữa đã bẻ gãy eo của cô. Đôi môi khao khát du͙ƈ vọиɠ vừa cắи ʍút̼ đầu vai cô lại vừa cất giọng trầm khàn quyến rũ dỗ cô phối hợp đổi tư thế.
Mặc dù cả quá trình cô đều nhắm mắt, ngượng ngùng không dám nhìn anh nhưng vẫn có thể cảm thấy Tạ Lan Thâm đã cực kỳ thỏa mãn.
Cô cắn môi dưới, trước khi chiếc khăn tắm quấn quanh người kịp rơi xuống thì cô đã đưa tay đẩy anh ra: "Không thèm để ý đến anh nữa".
Bàn tay của Tạ Lan Thâm men theo tấm lưng mảnh mai lướt xuống vòng eo, hung hăng ép chặt cô vào ngực mình, cố ý đè thấp giọng nói bên tai: "Ngủ với anh rồi còn không chịu trách nhiệm. Em muốn chạy đi đâu, hửm?"
Đôi khi đàn ông nhìn càng đứng đắn bao nhiêu thì bên trong càng xấu xa bại hoại bấy nhiêu.
Thứ Khương Nại không thể khống chế được nhất chính là mặt này của Tạ Lan Thâm. Chỉ cần ngón tay thon dài của anh miên man một chút chút trên da thịt cô thì có bao nhiêu sức lực cũng hoàn toàn biến mất. Cô chỉ có thể tránh nhìn vào anh, mái tóc đen tuyền xõa xuống tán loạn, giọng nói thỏ thẻ khó mà nghe thấy được: "Khăn tắm của em sắp rơi rồi".
Tạ Lan Thâm còn lâu mới sợ khăn tắm của cô rơi xuống. Bộ âu phục phẳng phiu giấu cô vào trong ngực. Môi mỏng tìm đến đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng cắt mút vài phút, sau đó lại dọc theo gò má tinh xảo đuổi đến vành tai. Hô hấp nhè nhẹ ấm áp dễ dàng gợi lên sự tê dại khắp thân thể.
Đợi khi Khương Nại tỉnh táo đầu óc thì cả người đã bị anh ôm tới ngồi trên sô pha. Sức chống cự mất sạch, mặc cho bàn tay anh truy quét từ vòng eo cô đuổi dần lên trên, sờ nắn xương cánh bướm xinh đẹp.
Sau khi hô hấp của hai người dần bình ổn trở lại, Tạ Lan Thâm hôn nhẹ lên khóe môi cô hỏi: "Em muốn biết chuyện gì?"
Ý thức của Khương Nại vốn vẫn còn đang mơ hồ ngay lập tức đã bị câu hỏi của anh gọi tỉnh, ngón tay túm lấy cổ áo anh không khuông, giọng nói nhỏ nhẹ thỉnh thoảng vẫn nghe thấy âm thanh hơi khàn: "Sức khỏe của anh".
"Anh không sao, em đừng nghe lời Trình Thù nói".
Giọng nói của Tạ Lan Thâm rất ôn hòa dịu dàng, chỉ giống như ghét bỏ Trình Thù lắm chuyện nói chuyện này trước mặt cô.
Khương Nại đặt cằm trên bờ vai anh, cắn môi hỏi: "Vậy anh nói chuyện Tạ gia cho em biết đi".
"Hử?"
"Nghe Trình Thù nói... năm anh lên nắm quyền, Tạ gia đã xảy ra rất nhiều chuyện".
Lúc Tạ Lan Thâm trở thành chủ nhân Tạ gia hai người còn chưa biết nhau. Cô trải qua cuộc sống của một người bình thường, ngày ngày học múa. Hai người