Editor: Bèo
Ánh đèn phòng ngủ sáng trưng nhưng đã bị tấm màn treo trên giường công chúa ngăn lại một nửa. Khương Nại nằm sấp trên ngực Tạ Lan Thâm, mái tóc dài buông xõa, biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn êm dịu, nhẹ nhàng. Đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn anh không chịu rời.
Tạ Lan Thâm nhắc lại chuyện anh đến Thân Thành vào mùa đông hai năm trước, ủy thác cho Cố Minh Đã đem thư mời gửi đến đoàn đội của cô: "Trước đó xem phim và quảng cáo em đóng anh cũng không thấy có gì thay đổi. Cho đến gặp lại em ở buổi tiệc rượu anh mới cảm thấy em không giống với trước kia... đã trưởng thành rồi".
Tạ Lan Thâm chỉ định nhìn Khương Nại một cái rồi đi, không nghĩ sẽ có tiếp xúc gì với cô.
Sau đó anh gọi cô lên tầng nói vỏn vẹn mấy câu. Lúc rời đi anh chẳng ngờ Khương Nại sẽ đuổi theo, chan chứa mong đợi muốn tiễn anh ra sân bay.
Nhìn đôi mắt đen nhánh long lanh ngậm nước của cô, anh biết mình không thể nào từ chối.
Rất khó mà từ chối, không phải sao?
Khương Nại nghe anh kể lại toàn bộ quá trình, đầu ngón tay di qua di lại trên làn da trước ngực của người đàn ông: "Nếu tối đó em không đến thì sao?"
Với tính cách của cô, nếu như không phải bị lấy mất vai trong bộ phim điện ảnh nên buộc phải đi gặp gỡ phía nhà đầu tư chào hỏi thì chưa chắc cô đã muốn đến.
Như vậy nếu như cô không đến chẳng phải sẽ bỏ lỡ mất Tạ Lan Thâm rồi sao?
Tạ Lan Thâm dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô, dịu dàng cười trầm thấp: "Nếu như em không đi tiệc rượu đó anh sẽ tìm một ngày khác gặp em, xem em sống có tốt hay không".
Khương Nại bị lời này của anh dỗ cho vui vẻ. Vì vậy cho dù mọi chuyện có diễn biến thế nào thì cô và Tạ Lan Thâm thật sự có duyên phận. Từ năm 16 tuổi, ngay cả khi anh tình cờ xem được đoạn video cô múa, lấy nó để giải tỏa áp lực tinh thần thì với cô đây cũng là khởi đầu cho mối duyên phận của hai người.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Khương Nại đã không còn vướng bận ban đầu Tạ Lan Thâm có yêu mình hay không, có chút tình cảm nam nữ nào với cô hay không.
Trước sau cô vẫn luôn một lòng một dạ yêu anh, cô cũng tin rằng ẩn dưới bộ mặt lạnh lùng xa cách ấy là một sự ấm áp không ai có thể cảm nhận được, chỉ có cô mới may mắn phát hiện được điều ấy.
Nói đến đây Khương Nại liền hỏi anh: "Đại ngôn của Lam Cảnh là anh mượn danh nghĩa của Tạ Lan Tịch cho em đúng không? Còn có cả vai nữ chính trong phim của Đàm Cung. Nếu như không phải có anh đằng sau tác động thì chắc chắn vai diễn là của Dư Nam Sương rồi".
Tạ Lan Thâm thầm thừa nhận, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô: "Anh chỉ muốn em sống tốt một chút".
Trước khi hai người xác định tình yêu, đối với anh, Khương Nại không phải là cô gái bình thường mà anh vươn tay tương trợ. Cô đem lại cho anh niềm vui và an ủi trong thế giới lạnh lẽo, cho ảnh cảm giác tồn tại trong cuộc sống rực rỡ sắc màu.
Chỉ dựa vào điều này, bên ngoài cho dù cô gặp khó khăn gì anh đều sẽ bảo vệ cô một đời.
Khương Nại xót xa cho anh, trong lòng hiểu rõ nếu như hai người không bước được đến ngày hôm nay mà anh lại rất khó để có quan hệ thân mật với người khác. Bên cạnh ngoại trừ có Tạ Lan Tịch bầu bạn thì chắc chắn anh sẽ tự dày vò mình