Editor: Bèo
Vì để gặp mặt nữ chủ nhân mới của Tạ gia, Yên Vân Đình đã chủ động gọi điện thoại liên hệ gần một tuần nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Lý do thoái thác của quản gia rất quan cách, luôn miệng đáp ứng sẽ giúp bà ta truyền đạt với chủ nhân.
Yên Vân Đình thấy con gái của mình cứ đóng cửa nhốt mình trong phòng tối tăm cả ngày, trong lòng biết rõ không thể đợi thêm được nữa.
Bà ta nhờ người khác mua một chiếc túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu tặng cho bạn thân Chu Cách, thái độ rất khẩn thiết cầu xin đối phương giúp mình.
Nhân mạch Chu Cách khá rộng, là một phu nhân quyền quý danh xứng với thực. Muốn gặp vị kia của Tạ gia thật ra có thể dựa vào mấy phần tình nghĩa để đi gặp. Thấy Yên Vân Đình đã làm đến nước này, Chu Cách đi thẳng vào vấn đề hỏi bà ta tìm Tạ gia để làm gì.
Yên Vân Đình không giấu nổi nữa đành nói thật.
Chu Cách kinh ngạc đáp: "Vưu Dương Sóc biết chưa?"
Biểu cảm của Yên Vân Đình rối rắm hồi lâu, vì giữ lấy các mác vợ chồng ân ái với bên ngoài mà bà ta chỉ có thể nuốt xuống cục tức nói: "Hiện giờ ông ấy bận chuyện công ty đến không kịp vuốt mặt. Bộ phim truyền hình tình cảm đô thị năm ngoái đầu tư bị nhà đài trả hàng, đang bận xử lý chuyện đó".
Nói ra thì thâm tâm bà ta cũng đang đánh cược chút sức lực cuối cùng, tính cách của Vưu Dương Sóc không chịu nhận sai.
Chu Cách không biết nội tình, lắc đầu nói: "Gần đây Hoa Nhất cứ như gặp điềm xui, có thời gian thì đi làm từ thiện một chút đi".
Yên Vân Đình không muốn nói nhiều về chuyện này, nửa đời trước của bà ta trừ cuộc hôn nhân thất bại với người chồng cũ thì mấy chục năm nay đều thuận lợi trôi qua thuận buồm xuôi gió. Nào ngờ đến tuổi trung niên chuyện gì cũng không theo quỹ đạo vốn có.
Vưu Ý, Vưu Ý, năm xưa bà ta đặt cái tên này cho con gái chính là chữ 'Ý' trong tình đầu ý hợp với Vưu Dương Sóc, cũng là muốn sự nghiệp vừa lòng mãn ý.
...
Cuối tuần, phía Chu Cách báo đến một tin tốt, thành công hẹn được nữ chủ nhân Tạ gia uống trà chiều.
Địa điểm hẹn tại trường đua ngựa Nha Hồ rất nổi tiếng ở Tứ Thành, không mở rộng đăng ký hội viên cho người ngoài. Bây giờ đến đây đều là mấy người quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý nổi tiếng trong giới. Thỉnh thoảng cũng có thể gặp được mấy ông lớn trong giới giải trí, chiếm thiểu số.
Trên đường đi, Chu Cách nói vài lời với Yên Vân Đình: "Ông chồng nhà tôi rất thích đến đây dắt ngựa thong dong. Ngày xưa vì để làm một tấm thẻ hội viên mà ông ấy đã tốn biết bao tâm sức.
Đẳng cấp như của Yên Vân Đình vẫn chưa đủ để với đến cái vòng này. Bảy tám năm trước Hoa Nhất xem như có nửa giang sơn trong giới giải trí nhưng giờ đây cũng chỉ chạy lon ton bên ngoài vòng quyền quý đích thực này mà thôi. Bà ta không nói gì, Chu Cách cười mang vẻ ám chỉ: "Con gái bà ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nếu như có thể gả cho Tạ Lâm thì đó là chuyện tốt. Tạ gia chẳng có mấy người... sẽ không chặt đứt nhân duyên của người ta đâu".
Yên Vân Đình nhíu mày nói: "Tạ Lâm kia hình như không chịu quản giáo của Tạ gia?"
"Bà thấy người làm nghệ thuật có ai ngoan ngoãn vâng lời chưa. Chỉ cần vị nắm quyền ở Tạ gia có thể quản được cậu ta để cậu ta không làm ra mấy chuyện bừa bãi là được rồi".
Lời nói của Chu Cách hoàn toàn đã đem việc Vưu Ý mang thai trở thành chuyện chơi bời trăng hoa của đám công tử nhà giàu.
Chuyện nghe lệnh bề trên mà kết hôn trong giới hào môn còn ít hay sao. Chu Cách đối với chuyện này thực ra rất lạnh nhạt,