Editor: Bèo
Trên sân khấu...
Lúc người dẫn chương trình đọc đến tên Khương Nại, hàng nghìn khán giả bỏ phiếu bên dưới khán đài kích động hò reo ầm ĩ. Toàn bộ đèn trong hội trường tắt đi, rất nhanh sau đó khán giả nhìn thấy bên cánh gà có một bóng dáng mềm mại màu lam khói uyển chuyển bước ra khỏi tấm màn che, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đi đến giữa sân khấu.
- [Vãi nồi chúng mày ơi, mắt tao có hoa không. Đạo diễn 《Ánh sao có người》thế mà lại mời được Khương Nại đến làm khách mời hả?]
- [Lợi hại đấy... cái video cô ấy múa năm đó tôi vẫn còn lưu trong điện thoại không nỡ xóa đây này, lấy đại một tấm hình cũng có thể làm màn hình điện thoại, đủ để thay cả năm nhé]
- [A...a...a... Bình thường chỉ có thế thấy Khương Nại trên tivi, người thật vừa trắng vừa gầy quá trời luôn, đội ơn tổ chương trình!]
Cùng lúc khán giả bên dưới thảo luận sôi nổi vì sự bất ngờ này thì âm nhạc cũng vang lên. Một luồng ánh sáng chiếu lên thân hình Khương Nại, bởi nhiều năm quay phim cổ trang mà thân thể cô rất mềm dẻo, múa một điệu tự biên đạo, mỗi động tác của cánh tay, bàn chân và cả vòng eo đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển.
Có vẻ như cô không hề phối hợp theo tiết tấu của điệu nhạc mà là hơi thở của tất cả mọi có mặt lúc bấy giờ đều hồi hộp theo cô.
Ngoại trừ tiếng vỗ tay chào đón và hò hét của khán giả lúc ban đầu thì trường quay cũng dần im ắng trở lại, không ai muốn phá vỡ hình bóng mong manh như sứ kết tinh xinh đẹp ấy.
Khương Nại múa rất thoải mái, mái tóc đen dài buông xuống chạm eo, đầu hơi nghiêng, ngón tay thon dài trơn bóng không biết từ lúc nào đã nhón lấy một đóa hoa màu hồng. Sau một động tác nhảy múa cùng nụ cười tuyệt mỹ, phần biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc.
Cô dừng lại, cố gắng ổn định hơi thở đứng giữa sân khấu, khom người cúi chào khán giả, lúc này khán giả bên dưới mới hết ngỡ ngàng mà nổ một tràng pháo tay rung chuyển hội trường.
Sau đó tiếp tục chuyển đến phần huấn luyện viên cho điểm. Ban nãy Khương Nại múa một điệu cổ điển, có một vài động tác độ khó cao rất mang tính khảo nghiệm trình độ của một nghệ sĩ múa chuyên nghiệp. Vì vậy cô nhận được điểm số cao cũng là điều dễ dự đoán.
Nhưng vị huấn luyện viên số 3 họ Kiều lại cho cô điểm khá thấp, nguyên nhân rất đơn giản: "Không có cảm giác đột phá, vốn dĩ múa cổ điển là lĩnh vực sở trường của bạn, tôi muốn xem thứ gì đó khác biệt hơn".
Đúng lúc này ống kính chiếu trực tiếp vào Khương Nại, cô không hề tỏ ra thất vọng mà bình tĩnh tiếp nhận kết quả.
"Cảm ơn huấn luyện viên".
Sau khi các huấn luyện viên kết thúc phần chấm điểm thì sẽ chuyển đến màn bỏ phiếu của khán giả tại trường quay.
Quy tắc của cuộc thi là khán giả có thể bỏ phiếu trong vài phút. Lúc này người dẫn chương trình ra sân khấu hoạt náo, đứng bên cạnh hỏi: "Cảm ơn Nại Nại đã đem đến cho chúng ta một màn biểu diễn hấp dẫn như vậy. Không biết bạn có điều gì muốn nói với mọi người không?"
Khương Nại nâng mí mắt lên, tầm mắt rất nhanh đã tìm đến bóng dáng ngồi trong góc tối ở bên trái hàng ghế đầu tiên, khóe miệng tự nhiên cong lên vẽ ra một nụ cười yêu kiều: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ".
Cô không hề kêu than cực khổ hay kêu gọi cảm tình của mọi người, chỉ nói đơn giản vài chữ là kết thúc.
Cặp mắt sắc bén của người dẫn chương trình nhanh chóng tóm được tầm mắt của cô đang hướng về ai. Trước khi lên sân khấu MC cũng đã được đạo diễn ra hiệu có thể hỏi một số câu liên quan đến chuyện tình cảm, vì vậy cơ hội đến rồi, cô ấy không thể bỏ qua: "Lần này tới chương trình làm khách mời, bạn bè của bạn có đến trường quay cổ vũ không?"
Khương Nại tươi cười đáp: "Có, nhưng không phải bạn bè".
MC rất chuyên nghiệp cười hỏi tiếp vấn đề thay cho tiếng lòng của tất cả khán giả: "Vậy là bạn trai rồi?"
Khương Nại lắc đầu: "Cũng không phải".
Câu sau của cô là muốn nói với tất cả những người ngồi bên dưới: "Anh ấy là người đàn ông đầu tiên mà tôi yêu, cũng là người duy nhất. Chúng tôi kết hôn rồi".
Chúng tôi kết hôn rồi!
Vỏn vẹn chỉ mấy chữ, âm thanh tuy nhỏ nhưng từng chữ lại khiến toàn hội trường nghe được cực kỳ rõ ràng.
Khán giả kinh ngạc đến nỗi trường quay sôi sùng sục, ai ai cũng tìm kiếm xem chồng mới cưới của Khương Nại đang ngồi chỗ nào. Quay phim của chương trình rất thấu hiểu lòng người, đúng lúc này anh ta chĩa ống kính chớp nhoáng chừng hai giây vào Tạ Lan Thâm rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc dù chỉ có hai giây nhưng khán giả đều đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai vô cùng ngồi ở hàng ghế đầu. Anh mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản ngồi trong một góc hơi tối tăm dường như muốn trầm cả mình vào bóng tối ấy. Những đường nét lờ mờ phác họa ra khuôn mặt tao nhã cao quý,