Editor: Bèo
Tiệc đầy tháng công chúa nhỏ của Tạ gia được tổ chức tại một trang viên nổi tiếng nhất Tứ Thành. Khách khứa được mời đến tham dự đều là những nhân vật lớn có máu mặt trong giới hào môn. Ai cũng nhìn ra sự coi trọng của Tạ Lan Thâm đối với cô con gái này.
Việc đón tiếp khách mời cũng không khiến nữ chủ nhân là Khương Nại bận tâm. Cô chỉ việc ôm con gái, thỉnh thoảng gặp gỡ người này người nọ, phần lớn thời gian đều ngồi nhàn rỗi trong phòng.
Trừ những người bạn gần gũi với Tạ gia, Khương Nại cũng mời vài người bạn có mối quan hệ thân thiết trong giới giải trí, bao gồm Trì Châu và Hề Vạn Thanh.
Trên lầu, Trì Châu vừa vào cửa đã đặt vội món quà mình cất công chuẩn bị cho công chúa nhỏ lên bàn, gấp gáp chạy đến bên nôi nhìn cô bé.
Khương Nại cho bé con ăn no xong, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, cười nói: "Ngủ rồi, cứ như một con sâu nhỏ lười biếng ấy, cực kỳ thích ngủ".
"Trẻ con đều vậy mà".
Trì Châu nhìn bé con mềm mại đáng yêu nằm trong nôi, giống như chiếc bánh nếp núng nính vậy, thực sự là trắng nõn mềm mại đến mức cô ấy không dám chạm vào, chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng, cái miệng ngọt ngào không ngừng tấm tắc: "Sau này bé con đến hai mươi tuổi không biết sẽ khiến biết bao công tử nhà giàu mê mệt đây".
Vừa dứt lời, đôi mày của công chúa nhỏ giật giật một cái, Khương Nại ra hiệu cho Trì Châu nhỏ tiếng một chút, lắc đầu nói: "Trừ Tạ Lan Thâm ra, lúc ngủ mà chỉ cần nghe thấy tiếng người lạ là con bé sẽ khóc".
Trì Châu bị dọa một trận, mau chóng cách xa ra một chút, không thể mới gặp lần đầu đã khiến công chúa nhỏ khóc được.
"Bé con nhà chị lại quấn cha nó vậy hả?"
"Có lẽ con bé biết một tháng nay đều là Tạ Lan Thâm chăm con bé ấy mà".
Trong thời gian ở cữ, sức khỏe và tinh thần của Khương Nại bị tiêu hao khá nhiều, giấc ngủ không được đều đặn. Mọi việc chăm sóc cho con gái đều do Tạ Lan Thâm làm, hoặc lúc đi phơi nắng thì Tạ Lâm sẽ ở bên cạnh coi chừng.
Mà con gái lần nào cũng nhận ra được, giữa Tạ Lan Thâm và Tạ Lâm ai mới là cha của mình, có thể thấy rõ bé con thân thiết với ai hơn.
Trong phòng khách nhỏ, Trì Châu nghe Khương Nại kể chuyện thường ngày của cô công chúa nhỏ, bất ngờ lại có cảm giác muốn sinh con, vừa cười vừa nói: "Tiêu rồi... tối nay về nhà có khi em không chịu nổi tóm ảnh đế đại nhân nhà em sinh một đứa..."
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa chưa đóng chặt bị đẩy ra. Hai người nhìn đến phía âm thanh phát ra, thấy Cố Minh Dã và Lương Minh Ngọc cùng đến, mang theo món quà đầy tháng cho công chúa nhỏ. Bọn họ mặc đồ đôi với nhau. Cố Minh Dã mặc bộ âu phục màu xanh tím than, người bên cạnh mặc chiếc váy màu xanh thanh lịch tiệp màu với anh ta, ai nhìn cũng biết là một đôi.
Không khí phút chốc trở nên yên tĩnh. Không ai thông báo trước với Khương Nại là Cố Minh Dã đưa theo người khác lên lầu, bằng không cô sẽ bảo Trì Châu tránh đi, miễn cho đôi bên cùng khó xử.
Thế nhưng Trì Châu chẳng hề có trở ngại gì. Hơn một năm không gặp, cô ấy còn rất thoải mái chào hỏi Cố Minh Dã: "Cố tổng, đã lâu không gặp".
Cố Minh Dã đút một tay trong túi quần, ánh mắt dừng lại trên người Trì Châu mấy giây mới dời đi, sau đó tặng quà cho Khương Nại: "Minh Ngọc muốn thăm bé con".
Khóe môi Khương Nại mang theo nụ cười hòa nhã, không tìm ra được sai sót gì. Cô mời Lương Minh Ngọc đến phòng nhìn con gái, một bên vẫn không quên nhắc nhở bọn họ cần nhỏ tiếng.
Cố Minh Dã theo bản năng nhìn Cố Minh Dã, thấy anh ta vẫn đứng tại chỗ, không đi theo vào phòng.
Do dự một lúc cho đến khi Khương Nại ở bên cạnh gọi cô ta: "Cô Lương?"
Lúc này Lương Minh Ngọc mới hít một hơi thật sâu, giữ nụ cười nhẹ nhàng cùng Khương Nại vào phòng.
Tâm tư của cô ta rõ ràng đều ở trong phòng khách nhỏ. Ngay cả nhìn công chúa nhỏ đang ngủ say trong nôi cũng ngẩn người ra, cả hai lần đều không để ý đến lời của Khương Nại.
Khương Nại nói rồi cũng không tiếp tục, ngừng lại một lát mới nói: "Cô Lương, có phải cô mệt không?"
Lương Minh Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô. Tựa như cảm thấy bản thân bị nhìn thấu tâm hồn, cô ta xấu hổ vô cùng, ngón tay vô thức bấu chặt vào trong, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng nói ra một câu: "Tôi và Cố Minh Dã chắc chắn sẽ kết hôn trong năm nay!"
Khương Nại rót một cốc nước nhuận họng, lời nói bên tai truyền đến, cô cũng chỉ cười nhạt nói: "Chúc mừng".
Hai chữ này đã đánh tan toàn bộ sức mạnh của Lương Minh Ngọc. Cô ta ngồi xuống ghế bên cạnh, nỗi bực bội trào dâng trong lòng. Cô ta không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, hình như muốn dùng lời lẽ sắc bén để chống lại cảm giác ấy: "Tôi và Cố Minh Dã đã qua lại một năm rồi. Cả vòng Thân Thành đều biết Cố gia và Lương gia muốn liên hôn. Lợi ích gia tộc trước