Khoảng 10 ngày nữa thì sẽ qua tháng, anh sẽ đi công tác tận 3 tháng nhưng cô chẳng hề hay biết gì anh chẳng nói 1 lời nào với cô, anh xem cô nhưng người vô hình.
Cô cảm thấy buồn tủi, chán nản về cuộc đời của mình lắm nhưng không biết bày tỏ với ai.
- Ê mắm, sao mấy nay tao thấy tâm hồn mày treo ngược cành cây vậy - con Linh hỏi
-Tao chán cái cuộc đời của tao quá mày ơi, ông tướng già hình như mấy nay ổng đi công tác mà tao cũng không biết ổng đi đâu, đi bao lâu, tao không dám hỏi.
- Mày lo cho ổng vậy là chắc mày động lòng với ổng rồi – con Linh chọc ghẹo
- Nghĩa vụ thôi mày ơi, tao chỉ sợ nội điện thoại hỏi thăm mà tao nói tao không biết là ổng bị la, vì nội sẽ nói là đi đâu cũng phải nói với vợ 1 tiếng đừng để vợ lo lắng.
Như vậy cái ổng đâm ra ghét tao thêm
- Mày lo trước lo sau cho ổng vậy mà còn nói là không thích
- Haiz..
haiz – cô thở hơi dài không nói thêm gì nữa.
- Ê mà tuần sau có giờ học ngoại khóa á, mày đã đăng ký chưa?
- Chưa, tao đang đợi có lương mới có tiền để đóng học phí
-Vậy là mày đăng ký đúng không, vậy mai tao lên văn phòng đăng ký rồi đóng tiền cho mày luôn, nào có lương trả lại tao sau
- Linh ơi, tao thương mày quá hà, nêu không có mày tao không biết phải làm sao – làm bộ mặt dễ thương mắt chớp chớp
Thấy cô và con Linh đang trò chuyện choàng vai bá cổ, thằng Minh từ đâu đi xông xông tới, nói
-Không có con Linh thì còn có tao – giọng nói bánh bèo
- Thôi mày cho tao xin, tối ngày lo “chồng chồng vợ vợ”với người khác nhớ gì đến bạn bè, khi nào cãi nhau thì lôi đầu tụi tao ra nghe mày kể lễ suốt đêm, mày bớt cãi nhau với “chồng” mày