Tại công ty của Cung Thời Niên.
Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế quay lại nhìn ra bầu trời xa xăm.
Chợt anh nheo mắt lại.
- Rốt cuộc người phụ nữ đó có điểm gì thu hút mình?
Rồi anh lấy trong túi ra một hộp thuốc và lấy điếu thuốc ra.
Vừa châm lửa lên thì....
Cạch!
Mã Hải lại bước vào.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá làm cho anh phải khịt khịt mũi.
- Cung Thời Niên! Hôm nay tâm trạng anh thế nào mà cứ hút thuốc hoài vậy? Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.
Mã Hải nhiều chuyện nhắc nhở anh, nhưng trong lòng cậu ta biết rõ anh không hay hút thuốc.
Mỗi lần hút thuốc đều là có chuyện buồn phiền cả.
- Mã Hải! Cậu là người cho cô ta ở lại phải không? Cậu càng ngày càng gan dạ nhỉ?
Hả? Anh ấy biết nhanh như vậy sao? Mà thế nào lại biết được vậy? Không lẽ người phụ nữ đó không yên phận? Lại dám dâng mình quyến rũ anh ấy? Ôi trời! Lần này chắc cô ta bị đuổi ra ngoài nữa rồi.
Cũng kệ cô ta thôi! Ai biểu không chịu yên phận.
- Hả? Anh đang nói ai vậy? Người phụ nữ nào? Không lẽ anh có tình nhân rồi? Tôi nhớ anh đâu có gần nữ sắc.
Cậu ta đã biết rồi nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ trước mặt Cung Thời Niên, tỏ ra mình không biết gì cả.
- Cậu còn giả ngu sao?
Thời Niên chợt quay ghế lại gác hai chân lên bàn, vẫn còn cầm điếu thuốc trên tay.
Vừa oai nghiêm những cũng vừa giang hồ.
- Ờ thì....
Không còn đường nào để chối nữa, Nã Hải đành gãi gãi đầu thừa nhận.
- Đúng vậy, là tôi đã cho cô ta ở lại, tại tôi thấy cô ta tội nghiệp quá nên....!Haiz! Ai ngờ cô ta lại không biết điều như vậy.
Mà cậu đuổi cô ta rồi sao?
- Ai bảo tôi đuổi cô ta?
Ánh mắt đó thật sắc bén, cũng thật nghiêm túc.
Nhưng, không đuổi thì anh đã làm gì cô rồi! Cơ mà, rốt cuộc tại sao anh lại biết?
- Vậy thì....!cô ta sao rồi?
Cung Thời Niên nhẹ nhàng gạt tàn thuốc rồi một lúc sau mới mở miệng.
- Cô ta...!đã biến thành nữ chủ nhân ở căn biệt thự của tôi rồi.
Hả?
- Gì chứ? Tôi nghe không rõ, anh có thể nói lại không?
Mã Hải vội bước đến kéo ghế ngồi đối diện với anh.
- Hôm qua, tôi đã làm chuyện đó với cô ta!
Anh thản nhiên nói ra bằng một gương mặt không cảm xúc.
- Quả nhiên, tôi biết ngay là cô ta không yên phận rồi mà! Nhưng một người như cậy sao có thể làm người phụ nữ của một chủ tịch như anh được.
Anh không suy nghĩ lại sao? Một người như vậy không đáng để