Vậy là Cung Thời Niên đã trở về biệt thự sau những ngày trốn tránh.
Nhưng sau khi về nhà thì anh lại không thấy Tự Ninh đâu cả, anh lên phòng tìm cũng không thấy.
Hỏi dì Mai thì dì ấy nói không biết, nhưng sáng giờ cô ấy không hề ra ngoài.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng thì anh cũng tìm được cô, thì ra là cô đang ở sau vườn ngắm những bông hoa dại nhỏ xíu.
- Thì ra là em ở đây!
Nhìn thấy cô, lòng anh chợt cảm thấy yên tâm hơn, nụ cười trên môi cũng dần lộ rõ được sự vui mừng.
- Hả! Anh.....
Tự Ninh đang ngồi xổm và chăm chú nhìn những bông hoa đó nên bị anh làm gì mình!
- Anh...!về rồi sao?
Cô từ từ đứng dậy, đầu có hơi cúi.
Một tuần, đã một tuần anh ấy không về.
Chắc là...!anh ấy không thích ỏ chung với mình.
Thế thì, hôm nay anh ấy trở về làm gì?
Cung Thời Niên nhìn thấy sắc mặt của Tự Ninh không có vẻ gì là chào đón hay vui mừng khi anh trở về nên, anh có hơi khó chịu.
Nhưng....!cũng không trách cô.
Chắc là em ấy vẫn còn giận mình chuyện hôm đó ấy mà! Cứ...!từ từ dỗ dành vậy!
- Em...!đang làm gì thế!
Anh đi lại và nhìn xuống thứ lúc nãy Tự Ninh nhìn chằm chằm.
- Em...!đang ngắm hoa thôi!
- Ngâm hoa? Cái khóm hoa dại này sao! Nó đẹp đến mức đó sao? Những bông hoa ở phía trước biệt thự không phải là rực rỡ và đẹp hơn rất nhiều hả??
Trông Thời Niên có phần xem thường hoa dại, điều đó khiến cho Tự Ninh vô cớ bị chạnh lòng.
- Em....!cũng giống như những bông hoa dại này mà! Vậy tại sao anh lại thích em và nói yêu em chứ? Những đoá hoa xinh đẹp kia, ý em...!là những cô tiểu thư đài các đó khiến anh nhàm chán sao? Đối với em...!anh chỉ đơn giản là sự lầm tưởng chăng?
Những lời nói của Tự Ninh làm cho lòng Cung Thời Niên quặn đau.
Anh chợt hấp tấp.
- Anh....!em thật sự nghĩ anh như vậy sao?
Cung Thời Niên lao đến nắm chặt lấy hai cánh tay của Tự Ninh.
Nhưng, cô lại đẩy anh ra.
- Có thể là em đã nói gì đó khiến anh tức giận, em xin lỗi! Nhưng, em nghĩ anh sẽ sớm không tức giận nữa thôi! Anh đi theo em.
Tự Ninh cứ vậy mà dẫn Cung Thời Niên lên lầu!
Xoạt!!
Hả?
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt Cung Thời Niên.
- Đây là gì?
Anh cầm lấy nó và xem sơ qua.
Cô ấy?
- Là đơn xin nghỉ việc! Em suy nghĩ kĩ rồi.
Nếu chúng ta đã không hợp nhau và định sẵn là không có kết cục tốt thì...!tốt nhất...!chúng ta đừng nên dây dưa thêm nữa!!
Cung Thời Niên giận đến tím người, song, anh cũng vô cùng hoảng hốt và sợ hãi.
Anh...!không hề muốn mất cô!
- Tại sao chúng ta lại không hợp nhau? Tại sao em biết là không có kết quả tốt? Em đừng cố dùng những lú do tào lao này mà chạy trốn nữa.
Anh không đồng ý đâu! Nghỉ việc? Ha! Cũng không được!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Cung Thời Niên tức giận xé tờ giấy xin nghỉ việc đi! Đôi mắt của anh lúc này đỏ ngầu, cũng không phân biệt nổi là tức giận hay là....!anh đang đau đớn đến phát khóc nữa.
- Anh đừng hỏi những câu vô dụng như vậy chứ? Không lẽ lòng anh không biết rõ sao? Anh là một người thế nào? Có tất cả, địa vị, tiền tài, những người trung thành với anh, họ quan tâm anh, kính trọng anh, còn có...!những người phụ nữ vây quanh anh nữa, anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Còm em? Em chẳng có gì cả? Ngoài anh và công việc hiện tại ra em không có có gì hết! Nhưng, anh nói xem,cái công việc này cũng là di anh ban cho, khi em mất anh rồi thì em sẽ còn gì? Ha! Nói trắng ra là em đang dựa dẫm vào anh! Thế....!một người vô dụng như em làm sao mà xứng với anh đây?
Cô thật sự cũng không muốn như vậy, không muốn dựa dẫm vào anh, nhưng...!cô là một người không thuộc cái thế giới này, nếu không dựa dẫm vào người khác, không có người giúp đỡ cô ra sao??
- Vậy thì em có thể tiếp tục dựa dẫm anh mà!!
Ha! Làm sao có thể? Thứ vô lí đó sao anh có thể nói ra được chứ? Chúng ta đã là gì của nhau đâu nào?
- Anh thôi vô lí đi! Việc này....!em đã suy nghĩ kĩ lắm rồi! Tình yêu của chúng ta không hề to lớn và vững chãi.
Chia tay đi! Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Chia tay? Sao? Không đời nào!
- Vậy là em đã lừa dối anh??
Gì cơ??
- Em nói