Việc này....!vậy thì chỉ có thể ngồi tù thôi! Đúng không?
Hả? Sao? Tại sao em ấy có thể nói với vẻ mặt thản nhiên như vậy?
Cung Thời Niên cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu bởi câu trả lời của Tự Ninh.
- Em...!Tự Ninh! Chỉ nói ra sự thật thôi mà khó đến vậy sao? Nếu em cứ thế này thì làm sao mà anh bảo vệ em được! Không lẽ...!em đang bảo vệ cho ông ta? Hay...!tại ông ta uy hiếp em điều gì đó!!
Cung Thời Niên tức giận nhưng cũng lo lắng vô cùng, anh hớt hải nắm chặt lấy bả vai của Tự Ninh.
Nhưng, cũng vì quá lo lắng nên anh mới nói năng lộn xộn, không suy nghĩ.
Bảo vệ ông ta? Ông ta uy hiếp? Ai? Ai cơ? Phan Trấn Vũ? Ý anh là...!anh đã tin rằng...!Tự Ninh là người của ông ta, làm việc cho ông ta?
Bởi hai câu nói đó của Thời Niên, tim của Tự Ninh như đang bị ai đó xé nát.
Nếu anh đã khăng khăng cho rằng sự thật là vậy thì...!anh cần gì tốn công sức hỏi tội em??!
Hất tay của Cung Thời Niên ra, Tự Ninh loạn choạng không đứng vững, nhưng lại giả vờ bình tĩnh và nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
- Em...!không biết nói gì khác ngoài "anh đã hiểu lầm em rồi" cả...!vì em...!không có cách nào giải thích rõ được nếu anh không tin.
Vã lại....! em nghĩ...!đây là cái giá mình nên trả....
Cho việc cố chấp ở lại thế giới này và yêu anh!
- Em nói vậy là sao hả? Cái nên trả gì chứ? Cho dù em có thật có lỗi với anh đi chăng nữa thì....!Thì em có biết ngồi tù là gì không? Em có biết tội gián điệp phải ngồi tù bao nhiêu năm không hả, Phó Tự Ninh?
Hiện tại cũng không rõ là anh đang tức giận hay là xúc động nữa, nhưng, hai mắt anh cứ đỏ hoa như...!đang có thứ gì đó muốn trào ra.
- Chỉ cần nói cho anh biết thôi mà em!!!
Giọng điệu của anh ấy như là đang cầu xin.
Nhưng.....!Sự thật! Sự thật! Sự thật! Sự thật là gì chứ? Anh luôn miệng bảo cô nố ra sự thật nhưng, sự thật của cô là sự thật hay sao? Nó...!cứ như là một chuyện điên khùng để lừa trẻ con ấy!! Tuy vậy, nhưng cô cũng biết là anh đang muốn bảo vệ cô chứ! Nhưng...!Tự Ninh càng nhận ra cái tình yêu lớn lao này thì nó cũng đang đang dần làm cho Tự Ninh cảm thấy khó thở và phiền phức đến phát điên lên!
- Anh đừng có tra hỏi em nữa được không? Em bây giờ đã rất mệt rồi! Anh là đang chê em chưa có đủ phiền não hay sao? Anh muốn biết sự thật!? Được!
Tự Ninh uất ức, cô đứng dậy hét to vào mặt Thời Niên.
- Em nói cho anh biết em không phải là người của thế giới