Cung Thời Niên và Phó Tự Ninh chia tay nhau chỉ mới hai ngày, nhưng Thời Niên dường như đã biến thành một con người khác, bỏ bê công việc, ham thích rượu chè, cứ giống như một một con hổ lớn không còn sức sống.
Cho dù Tiểu Cường và dì Mai có khuyên ra sao cũng chỉ là vô dụng.
Nhiều lúc anh cũng tự hỏi chính bản thân mình rằng anh đã biến thành thứ gì rồi!
Và chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế.
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, anh cần thiết phải vấn vương đến thế không?
Và cho đến cuối cùng câu hỏi đó vẫn không có câu trả lời.
- Rốt cuộc thì đây là gì? Là nghiệt duyên như cô ấy nói thật sao? Nếu là nghiệt duyên, một mối tình không quan trọng, đã định sẵn là phải chia li thì tại sao mình lại đau đớn đế mức nát tan con tim thế này? Lỡ như...! đây vốn không phải là nghiệt duyên mà là một mối tình tốt đẹp thì sao?
Càng suy nghĩ thì mọi thứ càng trở nên rối rắm, anh biết, không không hiểu là bây giờ mình đang làm cái giống gì nữa.
Hiện tại...!anh chỉ biết là anh nhớ cô rồi! Anh đã hơi hối hận rồi!
Cạch!!
- Tôi bảo cô ta không phải là thứ tốt lành vậy mà cậu không tin! Bây giờ..
cậu đã thành ra bộ dạng gì rồi! Người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma.
Chỉ vì một ả đàn bà mà mất hết tôn nghiêm, cậu thấy có đáng không? Được! Nếu cậu thích phụ nữ thì tôi sẽ cho cậu, có đủ kiểu phụ nữ, cậu thích loại nào thì cứ chọn.
Bọn họ vẫn còn chất đầy ra đó cứ có chết hết đâu.
Eric vừa bước vào phòng anh đã phun ra một tràng dài giáo huấn.
Nhưng...! chắc là người khác thì họ cũng sẽ giáo anh thôi! Vì...!gì đây?
Trong phòng lon bia,chai rượu rỗng vươn vãi đầy phòng, khắp phòng toàn nồng nặc mùi rượu.
Hơn hết là cái bộ dạng đáng khinh của anh bây giờ, chả khác tí nào với những ông chú nghiện rượu.
Nhưng, rốt cuộc thì uống rượu có tác dụng gì? Giải sầu, quên đi nỗi đau trong tim? Ha! Rõ ràng là rượu chẳng giúp được gì mà còn ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Cơ mà...!không phải anh nói rằng muốn tự chăm sóc cho bản thân và quan tâm đến sức khoẻ của chính mình hơn sao? Vậy thì tại sao anh của bây giờ lại......
- Cậu mặc kệ tôi! Đừng quan tâm đến tôi làm gì.
Bây giờ tôi đang rất buồn nên cậu đừng có chọc giận tôi!
Ha! Buồn! Được! Để tôi giúp cậu hết buồn!
Bốp!
Đột nhiên Eric lại đấm vào mặt anh một cú đau điếng làm anh nổi khùng lên.
Anh trợn mắt vươn tay ra siết chặt cổ