Do ngày hôm nay là ngày đầu tiên Tự Ninh đi làm nên cũng chả có việc gì cho cô, cũng vì vậy mà Tự Ninh chỉ xem lại số liệu và làm những chuyện lặt vặt, dường như là chỉ đang ngồi chơi, nhìn không hề giống một cô nàng bận tối mắt tối mũi ở bộ phận kinh doanh.
Cứ vậy mà cho đến trưa, lúc Tự Ninh rời chỗ định đi ăn một mình, vì...!cô vẫn chưa quen biết ai, vã lại, bọn họ trông vẫn chưa muốn rời chỗ.
Bỗng, có một cô gái gọi lớn.
- Này! Tự Ninh! Cô tên là Tự Ninh mà hả? Tôi nhớ vậy.
Tự Ninh e dè bước lại gần cô gái đó, mỉm cười hỏi.
- Vâng, là em, chị có việc gì sao?
Cô gái trông chững chạc và khó chiều đó cúi đầu lấy trong túi ra thứ gì đó.
- Này! Tiền này! Cô đi mua giúp tôi hộp cơm được không?
- Dạ?
Cô ta bắt đầu cau mày.
- Dạ gì mà dạ? Không lẽ cô định từ chối? Mới vào làm đừng có mà kênh kiệu.
Tại tôi thấy cô rảnh quá nên tôi mới nhờ! Chứ bộ cô không thấy tôi đang bận muốn điên lên sao, mấy bản tài liệu này trưa nên điều phải trình lên cấp trên rồi.
Còn cô...!thì có được tích sự gì đâu.
Bị đàn chị có kinh nghiệm mắng tới tấp, Tự Ninh không biết nói gì ngoài cố cười.
- Không! Em không có ý đó! Em sẽ mua giúp chị! Chị anh loại cơm gì? Sườn hay là...
Tự Ninh còn chưa nói hết câu thì mọi người đã chen chúc đến chỗ cô, họ đều giơ tiền ra trước mặt Tự Ninh và không ngừng mấp máy môi, làm cô cảm thấy hơi rối!
- Tôi cũng bận, cô mua giùm tôi đi!
- Tôi ăn bánh sandwish, không cho tương ớt nha!
- Tôi thì ăn hamburger, tôi thích ăn cay.
- Còn tôi thì cứ lấy đại cơm sườn đi! Sao cũng được!
- Tôi ăn salad thôi! Nhưng mua thêm cho tôi ly trà sữa!
- Tôi ăn pizza, nhưng nhớ là tôi dị ứng với phô mai.
Mọi người trong văn phòng đều vùi dập Tự Ninh khiến cô muốn ngộp thở.
Nhưng làm sao được.
Mọi người bận còn cô thì rảnh thế này, giúp được cho mọi người cũng tốt.
- Được, vậy giờ em đi mua, mọi người đợi tí nha!
Khi cô ấy vừa rời đi thì đã có người thốt lên.
- Haiz! Sau này chúng ta có kẻ sai vặt rồi, không còn lo nữa.
Xem ra người mới này cũng không đến mức vô dụng, còn dùng được vào việc tay chân, bưng bê gì đó.
...----------------...
Một khoảng thời gian sau, Tự Ninh trở vè với một đống đồ xách trên tay, nhiều đến mức sắp rớt.
Nhưng, không không ai thèm để ý và đến giúp cô mà còn phàn nàn.
- Đi gì mà lâu vậy? Cô định bỏ đói chúng tôi sao?
Haiz! Cũng đâu thể trách cô.
Vì đồ mà mọi người nhờ mua quá nhiều, hơn nữa, cô cũng không quá rành đường, xém nữa còn đi lạc đấy! Không chủ thế! Thức ăn của mọi người khác nhau nên cô phải đi rất nhiều tiệm mới mua được, còn có cửa hàng đóng cửa nữa chứ!
Nhưng Tự Ninh không nói gì, chỉ cười cho qua rồi đến từng bàn đưa thứ ăn cho mọi người.
...****************...
Đến khi phát xong cho mọi người, cô mới phát hiện rằng...!mình chỉ lo mua thứ ăn trưa cho người khác mà đã quên mua cho mình.
- Thôi kệ đi! Nhịn đói một bữa thì không chết được.
Chủ yếu là mua đủ cho mọi người.
Tự Ninh thì thầm với bản thân rồi gục đầu xuống bàn vì mệt.
Nhưng còn chưa kịp thở thì