Vào buổi tối, Tự Ninh đã lấy chiếc đầm của Cung Thời Niên tặng ra mặc thử.
Khi nhìn mình với chiếc đầm, cô đã đứng thẫn thờ nhìn mình trong đó mà suy tư.
Cái cảm giác giống như....!không gian xung quanh cô chỉ toàn là một màu bóng tối u ám.
Chợt, có tiếng chuông cửa vang lên làm phá vỡ bầu không khí trong tâm Tự Ninh.
Ting toong! Ting toong! Ting toong!!
Tự Ninh giật mình, nhanh chóng bước đến mở cửa.
Lạch cạch!
- Vương Tề Mặc?! Sao anh lại đến đây giờ này?!
Tề Mặc mỉm cười nham hiểm.
- Em không định mời anh vào nhà?
- Anh vào đi!!
Tề Mặc vô tư đi vào nhà của Tự Ninh như đã rất quen thuộc.
Đột nhiên, nhìn Tự Ninh một lúc, anh mới phát hiện ra điểm gì đó kì lạ...!rất thú vị.
- Em...!chiếc đầm trắng này...!ở đâu ra vậy?!
Hả? Cái này...
- Đừng nói với anh...!là em dùng tiền của mình để mua nha?! Em...!bao giờ mà em lại dùng tiền của mình vào những thứ như này?
- Ý anh là sao? Em mặc nó không đẹp sao? Anh đây là đang chê bai?!
Phát hiện ra hình như mình đã đùa giỡn quá quắt rồi nên anh liền tỏ ra thái độ xin lỗi.
- Không phải! Ý anh không phải là vậy đâu! Em mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, rất hợp với em.
Chỉ là...!anh muốn biết nó từ đâu mà ra thôi! Em thật sự tự mình mua nó!!!
Vương Tề Mặc như này là sao? Sao cứ cắn chặt chuyện này vậy? Tò mò đến thế?
- Đúng! Rồi sao? Em không được ăn diện cho bản thân chắc!!
Tự Ninh cũng không muốn nói dối, cơ mà...!lần này thật sự là hết cách rồi, nếu cô nói thật thì không biết hậu quả sẽ ra thế nào nữa, không biết thái độ của Tề Mặc sẽ ra sao nhưng...!bản thân cô...!sẽ rất ngượng!
Cô ấy chắc chỉ muốn thay đổi một chút, là do mình nghĩ nhiều rồi! Cũng may chỉ là mình quá nhạy cảm, chứ lỡ...!chiếc đầm này thật sự do tên đàn ông nào đó tặng thì..
Hừ!
- Em biết quan tâm đến bản thân như vậy anh cũng cảm thấy vui thay em đó! Nhưng mà Tự Ninh à! Hôm nay em mua chiếc đầm này...!là quá đúng luôn.
Anh qua đây là định chở em đi ăn tối, bây giờ có thể đi luôn ha!! Chúng ta như vậy có được coi là định mệnh không ta?!
Định mệnh? Đó là thứ gì chứ?
- Anh cứ thích nói đùa.
Nhưng...!đi ăn? Không cần đâu, lúc về em đã ghé qua tiệm mua cơm rồi!
- Lại ăn cơm tiệm? Không lẽ em thà ăn cơm tiệm cũng không muốn đi ăn cùng an?!
Gì chứ? Hôm nay rốt cuộc là anh ấy bị sao vậy?
- Em...
Tự Ninh còn chưa kịp nói gì thì Vương Tề Mặc đã vội