Lại thêm một ngày nữa, Phó Tự Ninh lại nhàn rỗi, không làm gì trong căn biệt thự này.
Vốn không thuộc về thế giới này nên cô cứ như là một người vô hình vậy.
Không ai biết đến, không ai quen tâm, càng không ai cần cô cả.
Nghĩ lại thì....!thì cô thật sự quá ngu ngốc, quá ngu ngốc vì cô đã sống đến bây giờ.
Tại sao anh phải khổ sở như vầy vì anh ta? Tại sao vậy chứ? Vì thứ gì mà cô phải ôm cái yêu thương vào bản thân mình chứ? Dựa vào đâu mà anh ta không hề biết, không hề nhớ gì cả.
Đau khổ một mình cô nhớ, yêu thương chỉ trái tim cô có thì....!có ý nghĩa gì đây?
Sự ngốc nghếch của bản thân cô thật quá to lớn.
Nặng tình như vậy để làm gì chứ? Bây giờ hối hận rồi? Phải rồi, cô đã thật sự hối hận rồi Tự Ninh à? Không có bất cứ lí do gì phải khiến cô khổ đau như vầy cả.
Vốn, cô nên có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, có một tình yêu khác tốt hơn, nhưng, cô đã tự phá hủy nó rồi.
Vì anh ta?
Ha ha ha ha! Vì người không yêu mình? Cô quá lụy tình rồi!! Thật hối hận! Bây giờ thứ cô khao khát nhất chính là hạnh phúc và sự yêu thương, chiều chuộng, cô đã mong muốn thứ này từ rất rất lâu rồi.
Cơ mà...!vẫn chưa có người nào đem nó đến cho cô cả.
Nhưng không sao cả, bây giờ cô có thể bắt đầu lại từ đầu mà phải không.
Xoá đi kí ức của kiếp trước, xoá đi thân phận công chúa vốn có, đem cái tình yêu điên dại đó quăng đi, xoá hết tất cả và làm lại từ đầu.
Chết sao? Đúng, đúng, chết thì có thể làm lại từ đầu rồi, không yêu Cung Thời Niên nữa, không đau khổ cũng không phải chịu sự dày vò vì mất người thân! Chỉ còn cách này thôi!!!
Nhưng mà...!nhưng mà...!Tự Ninh lại không dám, dám suy nghĩ đến nhưng....!Tự Ninh lại không làm được.
Sợ hãi!!!! Nỗi sợ hãi trong cô thật sự quá to lớn.
Sợ chết hay là còn lưu luyến thứ gì?
Trên thế giới này còn thứ gì để cho cô lưu luyến sao? Không? Phải không? Hay là....!anh ta? Tại sao? Sao lại vậy? Anh ta có gì đáng để cho cô phải lưu luyến chứ Tự Ninh? Anh ta đã từng làm