Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hàn Nhuệ, Tự Ninh đã nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Tề Mặc và...
- Ý em là sao? Nghỉ việc?
- Tại sao chứ?
Ngay cả Vương Tề Mặc cũng bất ngờ không khác gì Hàn Nhuệ, rõ ràng là cô đang làm việc rất tốt mà.
- Em...!là vì những tin đồn kia nên nhất thời hồ đồ sao? Sao em có thể ngu ngốc như vậy?!
Ngu ngốc? Thế nào thì mới được gọi là ngu ngốc? Vậy còn Tề Mặc anh thì sao...!anh...!có đang làm chuyện ngu ngốc không?!
- Em đã mệt lắm rồi, em không muốn suốt ngày cứ bị sính vào những tin đồn nhảm nhí đó nữa..Em thừa nhận, công việc này rất tốt nhưng...!thứ em cần là một công việc bình thường, là một công việc khiến em vui vẻ chứ không phải là một nơi chứa đầy phiền não và phức tạp.
Nói chung...!em không muốn làm ở đây nữa, em chán nản với sự chịu đựng này rồi..Em không còn sức lực để làm lơ những ánh mắt đó rồi.
Tự Ninh thở dài, trốn tránh ánh mắt của Tề Mặc như đang che giấu một điều gì đó bí hiểm ở đằng sau.
Nhưng hiện tại Tề Mặc không còn tâm trí để tìm hiểu xem đó là gì nữa rồi, vì anh đang rất tức giận, em không hiểu tại sao Tự Ninh cô lại có thể nói ra những thứ chán nản như vậy, tại sao cô có thể dễ dàng từ bỏ hết tất cả như thế!
- Em có thể tỉnh táo hơn được không? Đừng có hồ đồ như vậy nữa? Không lẽ em lại dễ dàng bị đánh bại như vậy? Không phải em nói em muốn cố gắng để giữ công việc này sao? Nhưng bây giờ, em đang làm gì! Quá ngu xuẩn! Anh thật quá tức giận về em!!!
Tới đây Tự Ninh đã không còn kìm nén được cảm xúc của mình nữa, cô hơi phẫn nộ mà hét lên.
- Anh thì có quyền gì nói em chứ? Thế thì...!việc anh làm hiện tại không ngu ngốc sao? Anh cãi lời ba ấy, chống lại ông ấy vì em thì đúng lắm sao? Rốt cuộc thì anh làm vậy để làm gì chứ? Ngoài khiến cho em cảm thấy khó xử và áy náy thì anh đã làm được gì? Rõ ràng là không đáng!
Nghe Tự Ninh nói xong, Tề Mặc bần thần như người mất hồn, vẻ mặt ủ dột vô cùng.
Trong thứ cảm xúc đó có xen lẫn sự ngạc nhiên và gượng gạo.
- Em biết rồi sao? Vậy người hôm qua đứng ở cửa là em à??
-