Tối hôm đó, tại Vương gia.
- Ba đến tìm cô ấy để làm gì?!
Quả là một vị chủ tịch thông minh, tài trí, Tề Mặc vừa nói ra thì ông ra liền hiểu.
- Là cô ta đã nói với con sao? Ha! Đúng là loại đàn bà nham hiểm, không biết điều.
Không nhận tiền...!thì ra là còn muốn bám lấy cây vàng như con!!
Lời nói này của ba khiến cho anh tức giận, hùng hồn đập bàn.
Rầm!
- Ba đừng nói cô ấy nữa.
Ba có mưu tính trăm ngàn lần cũng không lường được đó là quán cà phê của bạn con.
Là cậu ấy đã nói cho con biết...!Có phải ba đã uy hiếp cô ấy không hả?!
Ông ta không nói gì mà chỉ nhìn Tề Mặc bằng một ánh mắt sắt lẹm.
Cơ mà không biết từ đâu, anh hai của anh - Vương Trạch lại bước ra chỉ trỏ.
- Em muốn làm phản sao?!?
Tề Mặc chán ghét, né tránh ánh mắt của Vương Trạch.
- Hừ! Mọi người đây là thế nào? Cản con? Tại sao vậy chứ? Tại sao các người lại muốn quản con.
Từ công việc cho đến tình yêu...!các người đều muốn quay con như một cái chong chóng, tại sao vậy hả? Con chỉ muốn tự do thôi mà! Hừ! Thà rằng...!con không làm Vương thiếu gia của cái nhà này nữa còn tốt hơn.
Trong lúc tức giận, Tề Mặc đã không kiềm được thái độ và lớn nói của mình.
Từ trên lầu, mẹ anh đã nghe thấy, bà vội vàng bước nhanh đến, tát vào mặt Tề Mặc một bạt tay.
Chát!
Dù có đau đớn trong lòng nhưng bà cũng không cho phép Tề Mặc ăn nói một cách phản nghịch như vậy.
- Con đang nói gì vậy? Hả? Con rốt cuộc là muốn làm gì? Tại sao con lại dám ăn nói bất hiếu như thế hả?
Tề Mặc im lặng không nói gì, còn anh hai thì vội vã chạy đến đỡ mẹ.
- Mẹ đừng tức giận.
Nó chỉ là nhất thời kích động, bị người phụ nữ đó làm u mê đầu óc.
Người phụ nữ đó, người phụ nữ đó!!!
- Con yêu cô ấy, cho dù có phải từ bỏ tất cả, con cũng sẽ không từ bỏ cô ấy đâu!!
Nói xong lời cuối, Vương Tề Mặc vội vàng bỏ đi, không nhìn lại.
- Tề Mặc! Tề Mặc! Con quay lại đây cho mẹ!
- Bà có gọi nữa cũng vô ích! Từ hôm nay..
tôi sẽ cắt hết mọi khoản chi tiêu của nó, xem xem, người