Sau một tuần, Vương Tề Mặc không về nhà ăn cơm, gọi điện cũng không nghe mà đến nhà tìm cũng không mở cửa, nên Vương phu nhân - mẹ anh thật sự vô cùng lo lắng.
Vì không nhịn được nữa nên bà ấy đã hẹn Tự Ninh đến một buổi trà chiều.
- Cô là Tự Ninh phải không? Tự Ninh...!làm ơn, tôi xin cô đấy! Nếu cô không yêu Tề Mặc thì hãy mở lời nói với nó đi! Đừng dày dò nó khiến nó lún sâu vào vực thẳm nữa.
Nếu cô sợ nó đau lòng thì...! nên chia tay sớm là tốt nhất, vì tình càng lâu thì chỉ có đau khổ muôn vàn thôi!
Trông bà ấy thật thanh lịch, lời nói như khẩn cầu chứ không hề ra lệnh, có thể nhìn ra được, bà ấy là một người vô cùng thương con, không muốn con mình chịu khổ cực hay bất kỳ đau đớn gì.
Quả nhiên...!làm mẹ thì tấm lòng lúc nào cũng cao cả và hướng về con mình.
Chỉ là...!cô cũng đang lựa chọn cơ hội đẻ nói đây, nhưng làn nào cỹng bị anh chặn họng khiến cô cũng rất đau đầu.
Có thể nói...!anh ấy cũng là một người cố chấp.
- Con đang tìm thời cơ thích hợp để nói ra, nên xin Vương phu nhân cứ yên tâm.
Con cũng biết là mình có lỗi, nhưng...!tại sao gia đình phải quản chặt anh ấy như vậy chứ? Tề Mặc anh ấy lớn rồi, cũng cần có sự tự do riêng chứ.
- Tôi biết Tự Ninh cô là một cô gái tốt, nhưng...!tôi nhắc nhở cô, đừng quá tò mò và xen vào chuyện của người khác, nếu không, chỉ có rước hoạ vào thân.
Một cô gái tốt? Không! Đây chỉ là sự thanh lịch ở ngoài miệng thôi.
Còn thật ra ở bên trong...!bà ấy xũng không xem Tự Ninh ra gì..
Vì...!con trai của bà là thứ để chơi đùa, lừa gạt như vậy sao? Cô đã khiến cho nó đau đớn, khổ sở như bây giờ...!thì vị Vương phu nhân này có lí do gì mà không ghét cô chứ!
...----------------...
Bị hối thúc từ tứ phía, Tự Ninh quyết định hôm sau sẽ dứt khoát nói ra, dù anh có ngăn cản.
Nhưng,....
- Em chuẩn bị đi! Hôm nay là ngày năm mươi năm thành lập Châu thị vì bạn anh Châu thiếu đã mời nên...!chúng ta hãy cùng nhau đến bữa tiệc đó! Sẵn tiện...!công khai mối quan hệ của chúng ta, thế nào?
Cái gì? Không thể được.
- Tề Mặc à! Em có chuyện phải nói với anh!! Thật ra em....
Tự Ninh hoảng hốt định nói ra nhưng không ngờ lại bị anh đẩy đi.
- Nhanh lên, sắp không kịp rồi! Có chuyện gì thì cứ để sau bữa tiệc rồi nói.
- Không...!em...!thật ra.
Tề Mặc, nghe em nói...
Cuối cùng cô vẫn không nói được