Những lời nói của Cung Thời Niên tối qua đã khiến cho cô không cách nào ngủ được.
Khúc mắc trong lòng làm cô cảm thấy khó chịu, cô không hiểu tại sao anh ấy lại nói những lời như vậy với mình.
Phải chăng....!anh đang thương hại cô?
Cho đến sáng Phó Tự Ninh mới chợp mắt được một chút.
Cạch!!
Cô ấy vẫn còn ngủ sao?
Là Cung Tự Ninh nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Nhưng....!không phải...!bây giờ anh nên ở công ty sao?
Khoan khoái, anh cất bước đến bên Tự Ninh và nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến.
Trong bất giác anh đã nắm lấy tay của cô.
Nhưng....!Tự Ninh lại vội rút tay ra, dường như cô ở trạng thái đang cảnh, dù là đang ngủ..
Thở ra một hơi nặng nề rồi anh mới nói.
- Tỉnh rồi à? Có đói không? Tôi kêu người mua cháo cho cô?
- Sao anh vẫn còn ở đây?
Tự Ninh ngồi dậy co người lại dựa vào thành dường, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Thật ra...!thì Tự Ninh vẫn còn rất sợ người đàn ông này, có khi còn sợ hơn cả cái chết.
Và đứng trước sự quan tâm kì lạ này cô càng cảm thấy bất an hơn.
- Cô sợ tôi?
Cung Thời Niên trước giờ luôn đứng ở nơi cao nhất, đã nhìn không biết là bao nhiêu người đã sợ hãi quỳ rạp dưới chân mình.
Cái dáng vẻ đó...!cũng không khác như Tự Ninh là bao.
Lúc nhìn bọn họ sợ hãi, không dám ngước đầu lên nhìn mình....!trong lòng anh lại có sự máu lạnh gì đó mà cảm thấy thú vị.
Nhưng không hiểu sao....!đối với Tự Ninh thì lại khác hẳn, anh không hề cảm thấy vui khi cô ấy sợ hãi đối với mình, ngược lại, còn cảm thấy tức giận nữa là đằng khác.
Anh thật sự rất cảm thấy không thoải mái và bức bối, cái cảm giác...!đau lòng xen lẫn cả sự thịnh nộ, đây....!là gì? Rốt cuộc đây là kiểu cảm giác gì vậy?
Dưới sự quan sát của người đàn ông này...! Tự Ninh cô thật là nhỏ bé, nhỏ đến mức...!ngay cả mở miệng ra nói chuyện cũng không dám.
Chừng như cơ thể của cô đang bị ai đó khống chế, không cách nào làm theo sự điều khiển của trí não được.
- Cô bị câm hay sao vậy? Tôi đang hỏi cô đấy! Không lẽ cô sợ tôi đến như vậy?
Cung Thời Niên đã thật sự mất kiên nhẫn rồi.
Thoắt cái anh đã dồn cô vào tường.
Đôi mắt đó...!thật đáng sợ!
- Tôi....!Anh như này...!không đáng sợ sao?
Lời nói của Tự Ninh đã khiến cho anh bình tĩnh hơn, anh đứng dậy và bỏ tay vào túi quần.
Chắc là do mình đã quá hung dữ rồi nên cô ấy mới sợ mình như vậy?
- Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi! Sau này tôi sẽ tìm cho cô một công việc, không để cô buồn chán và nghĩ quẩn nữa.
- Anh....!không nghi