Đáng lẽ không khí ở đây đã rất yên tĩnh rồi, nhưng không hiểu sao lại dậy sóng thêm một lần nữa.
Lần này là ai đây? Nhưng ai thì cũng còn quan trọng nữa rồi vì Tụ Ninh đã bận nói chuyện cùng Vương Tề Mặc.
Cơ mà...!mọi sự trầm trồ hình như đều liên quan đến Tự Ninh cô, người đó lại bước đến chỗ của cô.
Lần này thật sự là Cung Thời Niên rồi.
Từ xa anh đã nhìn thấy Tự Ninh, nhưng không phải một mình mà còn cười nói với người đàn ông khác.
Cũng vì vậy mà lòng anh chợt cảm thấy lửa giận đang sôi bừng bừng lên, anh bực dọc đi đến.
Ánh mắt anh đầy sát khí, quai hàm cắn chặt lại cố nén đi sự tức giận quá mức thầm lặng.
Cung Thời Niên đặt tay lên vai của Tề Mặc và giở giọng trầm ổn ra để tỏ ra lịch sự.
- Anh là ai vậy? Bác sĩ sao? Anh làm gì ở đây vậy?
Xoay người lại.
A! Thì ra là chồng của cô gái này!
Anh bác sĩ nhìn Cung Thời Niên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Mà cũng phải thôi, ngay từ đầu anh đã không thích người đàn ông này rồi.
Đối xử với vợ mình thế nào mà khiến cô ấy phải tự tử, đúng là loại đàn ông cặn bã mà!
Bác sĩ đứng lên, chào hỏi lịch sự.
- Chào anh, tôi là bác sĩ, tôi chỉ đang nói chuyện với vợ anh một chút thôi!
- Ha! Nói chuyện? Anh rảnh quá nhỉ?
Nói chuyện thô lỗ như vậy, hèn gì.......
- Anh như vậy, bảo sao vợ anh lại không tự tử.
Có cô vợ xinh đẹp và hiền dịu như thế này đang lẽ anh nên nâng niu cô ấy mới đúng.
Vương Tề Mặc tỏ ra thái độ không đồng tình làm cho Cung Thời Niên càng sôi máu.
- Đó là chuyện của vợ chồng tôi.
Liên quan quái gì đến anh vậy, bác sĩ?
Đúng là không liên quan nhỉ?
Phát hiện ra bản thân mình đã quá nhiều chuyện nên Tề Mặc liền thở dài bước đi.
Nhưng mà, Tề Mặc vẫn không quên nhắc nhở, anh đặt tay lên vai Cung Thời Niên nói nhỏ vài câu rồi mới bước đi.
- Cho dù có chuyện gì thì anh cũng phải nói chuyện đàng hoàng một chút.
Tâm trạng cô ấy vừa mới tốt lên.
Vã lại, tôi phát hiện ra cô ấy sống rất nội tâm và rất