Sáng hôm sau, mặt trời lại một lần nữa ló dạng.
Cung Thời Niên cũng đã quen với cách sinh hoạt thường ngày nên cứ đúng giờ thì tự động anh sẽ mở mắt.
Vừa mở mắt ra thì....!không hiểu sao anh lại lại mỉm cười và nhìn Phó Tự Ninh.
Nhưng chợt.....
Lại là vế bầm trên cổ! Tiểu Cường cậu ta lại làm hại đến Tự Ninh sao?
Lòng Thời Niên chợt nhói đau, tay anh run run chạm vào vết bầm trên cổ cô.
Ra tay cũng mạnh phết nhỉ?
Trước giờ anh chưa đau lòng vì ai vậy mà lần này lại vì một cô gái sao? Ồ! Ngay bản thân anh cũng chưa nhận ra sự bất thường này đấy!
- Ư!
Bị anh chạm vào vết bầm trên cổ, Tự Ninh cảm thấy đau mà tỉnh giấc.
- Tôi làm cô giật mình à?
Vừa mở mắt ra Tự Ninh đã nhìn thấy Cung Thời Niên nằm bên cạnh mình nên có chút hoảng...
- Anh...!anh còn chưa đi sao?
Hả? Cô ấy không muốn gặp mình!
Sự khó chịu lại bắt đầu dồn dập đến lòng Cung Thời Niên một cách bất thình lình mà không có dấu hiệu nào báo trước.
- Cô ghét tôi sao?
Sao anh ấy lại hỏi vậy nhỉ? Nhưng...!ghét! Không, mình còn từng hận anh ấy nữa là đằng khác, cơ mà giờ thì...!mình cảm thấy thật ấm áp khi ở cạnh anh ấy.
- Tôi không ghét anh! Tôi...!chủ sợ anh ghét tôi thôi! Tôi....!không phải là một người đáng để anh để tâm đến đâu!
Tự Ninh cuối mặt xuống, vẻ mặt và ánh mắt có vẻ rất buồn rầu.
Cô gái hay chạnh lòng và tự ti này thật là.
Sao cứ thích trưng ra vẻ mặt đáng thương đó khiến người ta đau lòng vậy chứ? Nhưng...!nếu với người đàn ông khác cô ấy cũng lộ ra gương mặt này thì sao? Đúng là rất nguy hiểm nhỉ!?
- Phó Tự Ninh! Sau này tôi cấm cô để lộ gương mặt gợi tình này trước mặt tên đàn ông khác! Nếu không thì đừng trách tôi mạnh bạo với cô!!
Cung Thời Niên bất thình lình dùng hai tay nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hả?
Anh ấy như vậy là có ý gì? Nhưng...!khoan đã...
Nãy giờ cô không hề để ý nhưng giờ.....!
- Vết son môi trên áo anh...!là....
Phó Tự Ninh vội vàng đẩy Thời Niên ra và ngồi bật dậy.
- Thì ra mùi hương trên người anh thật sự là của phụ nữ!!
Ánh