Rút kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Cung Thời Niên vô cùng nhẹ nhàng và không gây ra tiếng động gì?
Cạch!
- Cung Thời Niên! Là anh sao?
Hả? Anh đã cẩn thận đến mức này mà vẫn làm cô thức giấc sao? Rai cô cũng thính thật đấy!
Tạch! Cạch!
Cung Thời Niên bắt đèn lên và đóng cửa lại.
- Tôi làm cô thức giấc hả?
Tự Ninh ngồi dậy trố mắt nhìn anh, hình như là hơi lo lắng.
- Không phải tại anh đâu! Là...!là do em chưa ngủ! Nhưng...!tại sao anh lại bị thương thế!?
Giọng cô ấy...!đang run sao? Cô ấy lại đang sợ hãi đối với mình?
Tự Ninh từ từ bước xuống giường và đến gần anh.
Cô nắm lấy tay anh làm điểm dựa và nhón chân lên sờ vào vết thương trên trán anh, cô muốn nhìn rõ xem nó có nặng không, nhưng lại vô tình...!chạm vào vết thương trên tay anh.
- A!
Tự Ninh bị đau nên kêu lên một tiếng rồi cắn chặt răng lại.
Hả!
- Em...!em...!tay anh cũng bị thương sao? Em không biết! Em..
em xin lỗi! Anh có sao không?
Cung Thời Niên thì chẳng hề hớn gì nhưng Tự Ninh thì lại có chút hoảng loạn và lùi xa anh.
Thấy cô ấy bị sợ hãi đến thế, không hiểu sao Thời Niên lại cảm thấy vui vui.
Anh cố nén nụ cười lại, chậm rãi bước đến gần Tự Ninh và từ từ dơ tay lên...
Anh ấy...!anh ấy định đánh mình sao? Có phải là mình làm anh ấy đau quá không?
Tự Ninh cứ tưởng là Cung Thời Niên sắp tát vào mình mình nên vội nhắm mắt, gồng mình lại sợ hãi.
Cô ấy sao vậy? Tưởng mình...!sẽ đánh? Cơ mà tại sao cô ấy lại không né chứ? Vì cái gì lại đứng im chịu đòn! Thế nhưng, tại sao cô ấy lại nghĩ mình sẽ đánh cô ấy chứ? Trong lòng cô ấy...!rốt cuộc mình là một người như thế nào?
Lòng của Thời Niên chợt co thắt lại và quặng đau.
Ánh mắt anh nhìn cô lúc này vừa giận mà cũng vừa thương, vừa đau xót cũng vừa ghét bỏ.
Anh...!không thích cô ấy như bây giờ, anh chỉ muốn cô ấy có thể cởi mở với mình như Vương Tề Mặc mà thôi!
Vương Tề Mặc!!!!
Vốn dĩ, Cung Thời Niên định sờ vào má của Tự Ninh một cách nhẹ nhàng nhưng...!nhớ lại cái tên đáng ghét kia thì....!
Sự ganh ghét trong lòng lại nổi dậy, anh cảm thấy tức tối và khó chịu trong lòng nên...!anh chàng này sợ sẽ làm đau cô, vì vậy anh đã vội vàng rút tay lại và siết chặt thành nắm đấm.
Cơ mà nhìn thấy người phụ nữ nhỉ bé đang run rẩy ở trước mặt anh...!lại nhanh chóng dịu lại, thở phào một cái rồi nở nụ cười dịu ngọt.
- Haiz! Cô làm gì mà sợ tôi đến vậy? Tôi đâu có đánh cô đâu!!
Giọng anh ấy...!ấm áp quá!!
Tự Ninh nghịch ngợm hé một mắt ra, rồi lại hai mắt, song, cô nở nụ cười có chút gượng.
- Hơ hơ! Vậy mà tôi