Cạch!
Phan phu nhân vừa bước vào thì Tiểu Cường cũng đi ra, tuy chỉ nhìn lướt qua thôi nhưng Tiểu Cường thấy những đàn bà này không hề đơn giản, nhất...! là ánh mắt đó!
- Chủ tịch! Phan phu nhân nói có chuyện muốn gặp chủ tịch!
- Được rồi! Cô lui ra trước đi!
Cạch!
Từ nãy đến giờ Cung Thời Niên luôn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bây giờ, anh bắt đầu đan tay lại và hỏi.
- Bà đến đây làm gì? Muốn xem xem tôi đã lớn đến đâu và sự nghiệp ra sao à?
Bà ta kéo ghế ra ngồi đối diện anh và cười ha hả cho có hình thức.
- Ha ha ha! Cung Thời Niên...!không ngờ mày lớn lên lại đẹp trai và cao to đến vậy! Mày...!đúng là rất giống ba mày, không những ngoại hình mà sự nghiệp cũng thành công ra phết nhỉ?
Ba? Mỗi tiếng ba bà ta đều nhấn mạnh, tuy là khen nhưng lại như là đang chế giễu.
- Tôi là cô nhi, không có ba!
Giọng anh trầm thấp chứa đầy sát khí!
- Băng lãnh như vậy làm gì? Ể! Mà mày là cô nhi chắc cũng không có mẹ đâu nhỉ?
- Rốt cuộc là bà đang muốn nói gì?
Bà ta bắt đầu nghiêm túc lại và nhìn Cung Thời Niên bằng ánh mắt căm ghét.
- Tao đến đây là muốn nói với mày, tuy mày là con của Phan Trấn Vũ nhưng đó chỉ là một đêm lầm lỡ và mẹ mày chỉ là một con nhỏ giúp việc.
Vì vậy thân thế của mày không có tốt đẹp bao nhiêu đâu nên...!đừng có mưa đến việc thừa hưởng gia sản của nhà họ Phan.
Con của ả bần hèn, đê tiện thì mày cũng chỉ có như vậy thôi!
Ha! Nói tới nói lui nửa buổi trời thì ra chỉ vì cái sản nghiệp to lớn kia!
- Chuyện đó bà khỏi phải lo, tôi...!không có hứng thú với cái khôi tài sản khổng lòi đó! Bà cứ ở nhà mà cầu mong cho ông ta mau chết là được rồi.
Thế thì ngày bốn mẹ con bà được hưởng gia tài sẽ nhanh hơn.
- Mày.....
Bà ta có hơi thẹn mà tức giận.
- Tôi còn chưa nói hết.
Giọng nói và ánh mắt của Cung Thời Niên...!thật đáng sợ!!
- Bà....!không có quyền xúc phạm mẹ của tôi!
Bà ta nghe đến đây liền cười và giả vờ nghe không rõ.
- Tôi nói là bà đừng có mắng nhiếc mẹ tôi!
Rầm!!!
Anh đứng phắt dậy và giọng hai tay xuống bàn thật mạnh.
- Ha! Xem mày thương yêu mẹ mày kìa! Nhưng năm đó không phải ả chỉ là bị bệnh mà chết thôi sao? Liên quan gì đến tao? Không lẽ...!tao chỉ sai bảo vài việc mà khiến mẹ mày chết à?
Vài việc?
Nghe bà ta nói sao mà thật nhẹ nhàng! Thân thể mẹ của anh yếu ớt mà bà ta lại kêu đi quét tuyết ngoài sân mấy tiếng đó là nhẹ nhàng sao? Bà ta rõ ràng là muốn mẹ anh chết cho đỡ chướng mắt thì có!
- Nhưng tao nói này? Dù tao có thật sự là đầu dây mối nhợ