p class="watch-page-fiction-content">Sau khi đến phòng y tế băng bó lại vết thương xong, Hạ Thanh Di quay về ký túc xá, lại tìm cô quản lý ký túc xá để xin chuyển ký túc xá.
Nếu đã như vậy thì đương nhiên là hai người họ sẽ không thể ở chung phòng nữa rồi.Về phòng đơn của cô trước đó ở ký túc xá, cô quản lý nói ban đầu do Hạ Thanh Di không cần sử dụng nên nhà trường đã sắp xếp căn phòng đó cho vị trí top 4, Hạ Thanh Di nghe vậy thì cảm ơn cô quản lý một tiếng rồi trở về phòng của mình.Như vậy thì chắc có lẽ cô sẽ thuê một căn hộ gần trường rồi.
Dù sao như vậy cũng rất tiện, sẽ có phòng bếp để sử dụng.
Quyết định rồi nên Hạ Thanh Di mở laptop lên, kiếm nhà để thuê trước.
Sau khi tìm được căn hộ ưng ý, cô lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ.
Vừa gọi thì mẹ cô đã bắt máy ngay lập tức.“Hôm nay con gái nhớ tới mẹ rồi à?” Giọng nói hơi giận dỗi của Liêu Kỳ vang lên.
Hạ Thanh Di nghe thấy giọng mẹ thì nỗi uất ức cả buổi sáng nay gần như tan biến.“Con vẫn luôn nhớ ba mẹ mà.”“Ôi, chị nhớ cơ đấy.
Bao lâu rồi không về nhà? Bao lâu rồi không gọi điện cho ba mẹ hả? Nghỉ hè thì chỉ về nhà có một tháng lại chạy đến trường ở.
Con làm như nhà mình xa trường lắm vậy.
Lớn rồi cứ muốn cách xa ba mẹ chứ gì?”“Không có mà mẹ, ba mẹ đang ở công ty sao? Hai người có thời gian không ạ? Chiều nay con ghé sang đó nhé?”Liêu Kỳ dừng lại một chút chưa trả lời, Hạ Thanh Di nghe thấy tiếng lật giở sổ sách bên phía mẹ mình.
Im lặng đợi, chắc là mẹ đang xem lịch trình của mình.“Ba con thì hơi bận nhưng có lẽ sẽ sắp xếp được, cỡ sáu giờ chiều ông ấy sẽ rảnh.
Còn mẹ thì chiều nay khoảng hai giờ sẽ họp xong, sau đó đều rảnh.
Con gái muốn ghé lúc nào?”“Vậy mẹ họp xong thì nhắn tin cho con nhé.”“Để mẹ bảo trợ lý Nguyên sang rước con nha?”“Không cần đâu mẹ, tầm trưa con ra ngoài một chuyến rồi mới ghé công ty ạ.”“Ừm ừm, mà có chuyện gì à?”Liêu Kỳ hiểu rõ con gái.
Lúc vào học rồi thì cô tập trung toàn bộ trí lực cho việc học, rất ít khi chủ động tìm ba mẹ như thế này, bà cũng có thể nghe ra giọng con gái mình hôm nay vẫn ẩn ẩn một chút buồn.“Lát nói mẹ ạ.
Mẹ làm việc đi.
Con cúp nhé.”“Ừm, con gái lát đến đi đường cẩn thận đó.”“Dạ.”Hạ Thanh Di nhìn cái tay đang băng bó của mình, ban nãy nhân viên y tế của trường đã xem qua cho cô, xương cốt không có vấn đề, chỉ là trầy tay và nhìn hơi ghê thôi.
Cô cũng không tính đến bệnh viện, nhưng mà nếu đi gặp ba mẹ, ba mẹ thấy sẽ lại lo lắng bắt cô đi.
Vậy nên cô tự đi trước vậy, ba mẹ có hỏi thì đưa giấy khám cho ba mẹ xem luôn.Lúc Hạ Thanh Di thay đồ đi xuống lầu, thì vô tình đụng mặt La Châu.“A, Di Di? Đi đi, chúng ta đi thôi.”Hạ Thanh Di bị giọng nói của La Châu kéo lại, dừng chân.
Nghe lời nói của La Châu lại ngẩn người, đi đâu?“Tiểu Ca, đi đâu cơ? Cậu nói gì vậy…” La Châu vừa tới gần