Vũ Lực huých tay Dương Túc Anh một cái, rồi nói nhỏ.
“Đừng chọc nó, coi chừng nó xử cậu đấy.”
Thằng ngốc Dương Túc Anh này làm như mới quen biết Cảnh Hàn ngày đầu vậy,
chọc một hai lần thì còn được, làm Cảnh Hàn bực bội rồi thì cậu ta cũng chẳng cứu được đâu.
Không thấy anh em mình đang bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với Hạ nữ thần à.
Cứ thích xen vào!
“Lực Lực, anh Cảnh thay đổi rồi.
Hôm bữa tôi với cậu còn đòi bày kế cho nó.
Cậu xem chỉ mới có vài tiếng đồng hồ, nó đã làm được bao nhiêu thứ rồi kìa.
Chọc con gái người ta đỏ mặt rồi.
Còn giỏi hơn tôi nữa! Cậu nói xem có phải ông trời rất bất công không? Cho nó IQ cao, cho nó mặt đẹp, cho nó gia cảnh tốt.
Còn tưởng đó giờ nó không yêu đương, bây giờ muốn theo đuổi người ta thì tôi sẽ được dịp lên mặt với nó một lần.
Vậy mà cậu xem nó kìa…Có giống người mới biết yêu không cơ chứ?”
Vũ Lực nhìn nhìn Cảnh Hàn, lại dời mắt đi.
“Tôi đang nghĩ, có phải nó giấu hai bọn mình, giả vờ bảo là làm việc, nhưng thật ra thì đi ăn chơi sa đọa, quen hết em này tới em khác không?”
“Không lẽ như vậy thật?”
Vũ Lực và Dương Túc Anh nhìn vào mắt nhau, trong mắt cả hai cùng hiện lên một câu.
Đúng là thằng chó!
***
Ngồi lâu như vậy rốt cuộc cũng tới nơi.
Lúc xuống xe, giảng viên kêu mọi người xếp thành hai hàng, đi gọn gàng theo thầy.
Vì là xuống nông thôn, xe lớn không chạy vào được.
Nên mọi người cần phải đi bộ thêm một đoạn nhỏ vào thôn.
Cảnh Hàn vẫn như cũ, vai phải là balo của cậu, vai trái là balo của Hạ Thanh Di.
Hạ Thanh Di thấy ngại, mà nói thế nào Cảnh Hàn cũng không chịu đưa balo lại cho cô.
Sao mà cố chấp dữ vậy nè.
Mã Thanh Thanh với La Châu cứ nhìn cô cười suốt thôi.
Dương Túc Anh và Vũ Lực đi bên cạnh Cảnh Hàn, nhìn hai cái balo trên vai cậu ta.
“Anh Cảnh, balo em cũng nặng nữa.”
Cảnh Hàn xốc balo lên một cái, nhàn nhạt đáp cậu ta.
“Vậy thì cậu quẳng luôn balo của cậu đi đi.”
Vũ Lực: “Phì…” Đáng đời! Đã nhắc nhở cậu ta từ sáng tới giờ rồi.
Cứ thích tự tìm ngược.
Dương Túc Anh trề môi: “Anh Cảnh, anh dữ quá đi.” Câu này Dương Túc Anh cố tình nói lớn hơn một chút, để cho ba người đang đi trước mặt mình nghe thấy.
Và đương nhiên là ba người đó nghe thấy thật.
Hạ Thanh Di cảm thấy hơi nóng mặt.
Chắc là ban sáng cô bị lừa đá vào đầu nên mới nói câu đó với Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn nhìn người trước mặt mình, lỗ tai lộ ra bên ngoài nón lưỡi trai lại hồng hồng lên rồi, cậu cười cười.
Dễ xấu hổ thật.
Lại lia mắt sang Dương Túc Anh bên cạnh, thu nụ cười lại, lạnh mặt.
“Ngậm miệng cậu lại.”
“Xì.”
Vũ Lực đứng phía bên kia cười ha hả.
Vũ Lực: “Dương Túc Anh, cậu là M đó hả? Thích bị ngược đãi bằng lời nói à ha ha ha…”
Dương Túc Anh: “...”
Dương Túc Anh: “Con mẹ nó Lực Lực, cậu phải theo phe của tôi chứ!!!!”
Vũ Lực: “Dương Túc Anh, cậu còn gọi tôi là Lực Lực nữa thì tôi cắt lưỡi cậu đấy!!!!!!”
Cảnh Hàn