Nghe vậy, mấy bạn nữ trong nhóm bắt đầu nhao nhao muốn kiếm mấy bạn nam để chung đội cùng mình.
Hiển nhiên là nhóm của Cảnh Hàn rất được chào đón.
Một mình Cảnh Hàn đã đủ thu hút, đằng này bên cạnh Cảnh Hàn lại có thêm một người trông như thiếu gia nhà giàu nhưng mặt lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện chứ không lạnh lùng như Cảnh Hàn, người còn lại thì như trung hoà giữa Cảnh Hàn và người còn lại.
Lúc cần cười sẽ cười, lúc cần lạnh sẽ lạnh.
Cả ba đều rất thu hút phái nữ.
Chị Lưu vừa dứt lời là cả ba đã bị bao vây.
Chị Lưu cũng nhìn thấy cảnh này, lại híp mắt cười.
Tuổi trẻ thật tốt! Hoài niệm biết bao!
“Cảnh Hàn, có thể chung nhóm với tớ không?”
“Dương Dương, hồi trưa tớ ngồi cạnh cậu nè, chúng ta chung nhóm nha?”
“Cậu gì ơi, cậu tên gì thế? Ghép nhóm với tớ không?”
…
Triệu Tú Nhi cùng Tống Dụ nhìn cảnh này, không biết nên làm thế nào.
Chẳng còn một chỗ trống nào để chen vào luôn.
Mấy nam sinh trong nhóm một cũng thở dài ngao ngán, bọn họ bị sắp chung với nhóm này đúng là xúi quẩy mà.
Hạ Thanh Di không định tách nhóm mình ra mà sẽ đi cùng với hai người La Châu cùng Mã Thanh Thanh luôn.
Hai người này cũng không có ý định kiếm bạn nam nào xách giỏ hộ cả.
Bỗng nhiên vai của Hạ Thanh Di bị vỗ nhẹ một cái.
Hạ Thanh Di quay đầu lại nhìn.
Là một chàng trai khá cao, gương mặt sáng sủa, đang mỉm cười nhìn cô.
“Thanh Di, nhớ anh là ai không?” Người đó lên tiếng.
Hạ Thanh Di nhìn người nọ, nhíu nhíu mày.
Sau vài giây suy nghĩ, Hạ Thanh Di đã nhớ ra.
Đây là đàn anh cùng khoa với cô, có gặp vài lần nhưng rất ít.
Đàn anh trên cô hai khoá, anh ấy cũng là thủ khoa của khoá anh ấy luôn.
Người này, Triệu Tú Nhi hình như cũng từng nhắc vài lần với cô.
“Anh Cung Triết, trùng hợp thật.”
Cung Triết thấy cô nhận ra mình, nụ cười lại còn tươi hơn nữa.
Mã Thanh Thanh đứng sau lưng Hạ Thanh Di, huých La Châu một cái.
“Thanh Di đỉnh thật đó! Còn kéo cả Cung Triết tới đây luôn rồi…”
“Tớ thấy sắp có biến rồi…” La Châu vừa nói vừa hất mặt về phía sau Cung Triết, Cảnh Hàn đang phá vòng vây đi sang đây.
“Còn tưởng em quên mất anh rồi.”
Hạ Thanh Di nghe Cung Triết nói vậy thì chỉ cười cười, vì cô thật sự mém không nhận ra người trước mặt mình nữa.
“Em suýt nữa là không nhận ra anh rồi.
Anh Cung Triết, anh thay đổi nhiều thật đó.”
“Ha ha, phải không? Đúng là thay đổi rất nhiều.”
“Mà anh cũng nhóm một sao? Sao sáng giờ em không thấy anh nhỉ?”
Cung Triết nghe cô hỏi thế thì hơi ngượng một chút, đưa tay xoa mái tóc ngắn của mình.
“Không, anh nhóm một.
Nhưng ban nãy anh trông thấy em, nên xin đổi nhóm với một bạn nam.
Thanh Di, chung nhóm với anh không?”
“Chị, em vẫn chưa có nhóm.
Em chung nhóm với chị nhé?” Người này là ai đây? Thanh Di? Kêu thân thiết thật đấy.
Cung Triết vừa dứt lời, phía sau anh đã vang lên một giọng nói, rất trầm, còn mang theo một chút…đáng thương rất không phù hợp với chất giọng đó.
Hạ Thanh Di nhìn ra phía sau Cung Triết, thấy Cảnh Hàn mặt mày tội nghiệp bước sang một bên, cậu