Đọc dòng chữ Cảnh Hàn viết, Hạ Thanh Di cười cười rồi gấp tờ giấy lại cho vào hộp bút.
Cảnh Hàn ngồi bên cạnh cũng khiến cô phân tâm không ít, cô vẫn luôn cảm nhận được lâu lâu Cảnh Hàn sẽ quay sang chăm chú nhìn mình nên mới đưa ra đề nghị kia.
Nhưng mà nếu Cảnh Hàn vẫn cảm thấy ổn thì thôi vậy.
Năng lực tập trung của Hạ Thanh Di cũng rất cao, mới đầu thì cô còn phân tâm, một lát sau cô cũng quen dần với ánh mắt của Cảnh Hàn, thực sự tập trung học bài.
Cứ thế hai người ngồi cạnh nhau, một người tập trung học, một người phân tâm mà làm việc…
Triệu Tú Nhi ngồi ở đằng sau vẫn luôn chăm chú nhìn hai người này.
Mấy ngày nay cô ta phải giả vờ ngoan ngoãn, không bước chân ra cửa nhà nửa bước, giờ đi học thì phải chứng kiến cảnh tượng này.
Từ khi nào mà hai người đó lại thân thiết tới vậy? Mua đồ ăn sáng, đến lớp cùng học…? Hai người này, là đã xác định mối quan hệ hay chưa? Cảnh Hàn…vì sao lại thích Hạ Thanh Di chứ?
Thà rằng cậu ấy thích người khác, Triệu Tú Nhi sẽ dễ dàng chấp nhận từ bỏ.
Nhưng vì sao cứ phải là Hạ Thanh Di? Triệu Tú Nhi siết chặt nắm tay, cố gắng hít thở để bình tĩnh trở lại.
Bây giờ cô ta cảm thấy sự ghen tỵ trong lòng mình còn lớn hơn so với niềm yêu thích Cảnh Hàn nữa.
Cô ta sắp không phân biệt được sự cố chấp của mình đối với Cảnh Hàn là do mình thích cậu ta, hay là do mình ghét Hạ Thanh Di nữa rồi…Thật mệt mỏi, có lẽ chỉ khi nào cướp được Cảnh Hàn, thì cảm giác này mới hết, nhỉ?
***
Tại phòng riêng của một quán bar, Tống Dụ đang ngồi nhâm nhi rượu một mình.
Hơi chán nhỉ? Không còn con nhỏ Triệu Tú Nhi ở kế bên tỏ vẻ tiểu thư, một ngày trôi qua cũng thật là nhạt.
Cộc cộc.
Tống Dụ liếc mắt ra cửa phòng, đứng lên mở cửa.
Là người của ba.
“Vào đi.” Tống Dụ quay lại ghế ngồi xuống.
Người kia cũng bước vào phòng, đóng cửa lại.
Lôi ra một xấp tài liệu.
“Tống tiểu thư, đây là những thứ mà cô kêu chúng tôi điều tra.”
Tống Dụ hai mắt sáng lên, đưa tay ra nhận lấy.
Sắp có trò vui để cho cô giải trí rồi.
“Nhanh đấy!”
Tống Dụ mở tài liệu ra, vừa xem vừa lên tiếng hỏi tiếp.
“Mấy ngày nay cô ta sao rồi? Có làm ra việc gì không?”
“Không ạ, mấy ngày nay Triệu Tú Nhi đều ở nhà, nếu có ra khỏi nhà thì chỉ đến trường xong lại về nhà ạ.”
“Hừ, ngoan ngoãn thế.
Chắc vừa giải quyết chuyện đem người lạ vào trường xong nên chưa dám làm ra hành động gì đây mà.”
Tống Dụ ngừng một chút, tập trung xem đống tài liệu.
Người kia đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi Tống Dụ ra mệnh lệnh tiếp theo.
“Ha…cái con nhỏ này.
Đúng là làm việc xấu vô cùng thuận tay nhỉ.
Thú vị thật đấy.”
Lại đọc qua sơ lược hết thêm vài sự kiện còn lại