Cảnh Hàn lại dời mắt sang nhìn người kia, đàn chị này thực ra cũng rất đẹp.
Là dạng nhan sắc nổi bần bật dù đứng ở bất cứ đâu.
Da trắng, tóc đen dài hơi xoăn nhẹ xõa ngang lưng, không trang điểm, chỉ thoa ít son.
Chỉ nhiêu đó thôi là đủ làm người đối diện phải choáng ngợp với nhan sắc của cô rồi.
Cảnh Hàn nghĩ nghĩ, đàn chị này có thể xem là người đẹp nhất trong số những người mà cậu từng gặp từ nhỏ tới lớn.
Lại nghĩ tới lời cô nói ban nãy, có phải đàn chị này cũng rất nổi tiếng trên confession trường không? Với nhan sắc như này thì hẳn là vậy rồi.
Cảnh Hàn không trả lời lại câu nói kia của cô, chỉ im lặng đứng một bên thôi.
Rồi đột nhiên cánh tay anh nhẹ lại, người kia đã buông tay ra.
Thấy cô đang đi lại bên đường, vẫy vẫy một chiếc xe, sau đó quay đầu lại nhìn cậu, lại chạy về muốn đỡ người lên xe.
“Đàn em, xe tới rồi.
Lên xe đi, cần chị đỡ không?”
Cảnh Hàn định từ chối, nhưng người kia chỉ hỏi cho có, tay đã lại vịn vào cánh tay cậu vô cùng tự nhiên.
Nói là đỡ, không bằng bảo là kéo thì đúng hơn.
Hai người chênh lệch chiều cao, Hạ Thanh Di cao tầm cỡ trên đầu vai của Cảnh Hàn một xíu, cầm cánh tay cậu kéo kéo đi.
Có vẻ như là lần đầu tiên cô “đỡ” người.
Mặc dù đang rất đau, nhưng khóe môi Cảnh Hàn lại nhếch lên một cái, cười rất nhẹ, vừa nhếch lên liền trở về bình thường.
Lúc ngồi vào xe rồi, Cảnh Hàn quay đầu sang nhìn cô gái đứng bên ngoài xe vẫy tay tạm biệt mình.
Cậu lại hơi rướn người ra, nói một câu.
“Đàn chị, cảm ơn.”
“Không có gì, đến bệnh viện nhớ gọi người nhà đến nhé.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại, quay đầu đi mất.
Xe nổ máy chạy đi, Cảnh Hàn tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Hạ Thanh Di về đến phòng ký túc xá, thì Triệu Tú Nhi cũng đã về phòng rồi.
“Sao hôm nay cậu về sớm thế?” Hạ Thanh Di vừa thay giày vừa hỏi bạn mình.
“Ừm…nay tớ trực nửa buổi thì về.
Hôm nay cũng chả gặp ai đẹp được như Cảnh Hàn nữa…Thật là chán, tớ không muốn đi trực nữa đâu…”
“Cảnh Hàn?”
“Ừm, chính là đàn em thủ khoa đó.
Tên là Cảnh Hàn.”
Thì ra tên là Cảnh Hàn, ban nãy Hạ Thanh Di cũng không có hỏi tên người ta.
“Di Di, tớ muốn gặp đàn em quá đi…” Triệu Tú Nhi vừa lướt lướt điện thoại vừa than vãn.
Hạ Thanh Di nghe cô nàng than cũng chỉ bật cười một tiếng.
“Tớ đi tắm đây.”
***
Cảnh Hàn ôm cái bụng đau đi vào khoa cấp cứu, sau một hồi vật lộn với các màn khám bệnh và kiểm tra, cậu được chẩn đoán là Loét dạ dày do lạm dụng thuốc giảm đau.
Bác sĩ sau khi giáo huấn cậu xong thì dặn dò kỹ lưỡng về lối sống, rồi kê một bọc thuốc cho Cảnh Hàn đem về.
Hôm qua Cảnh Hàn vừa dọn đến ký túc xá, là ký túc xá đơn.
Chỉ có mình cậu ở.
Đúng là đãi ngộ của thủ khoa tốt thật, đỡ phải thuê một căn hộ gần trường.
Cậu không thích ở chung phòng với người khác.
Ở trong bệnh viện cả một buổi trưa, bây giờ đã gần chiều rồi.
Cảnh Hàn ôm đồ đi tắm, sau đó nấu một gói mì, ngồi trước bàn học ăn.
Rè…rè…
Ăn được một nửa thì thấy điện thoại kêu, là của Vũ Lực - bạn nối khố của cậu.
“Alo.”
“Ây da Cảnh thiếu gia, cậu được đấy.
Vừa nhập học liền cưa ngay hoa khôi trường rồi sao?”
Cảnh Hàn nhíu mày, dừng đũa.
“Nói gì thế?”
“Còn giả vờ sao? Hôm nay tôi rủ cậu ra ngoài chơi cậu còn từ chối, vậy mà thoắt cái đã lên confession trường với người đẹp rồi.
Có còn là anh em khônggg?”
“Confession trường? Là sao? Nói rõ xem.”
Vũ Lực nghe thấy phản ứng của Cảnh Hàn thì thấy là lạ.
Không lẽ còn chưa biết tin à?
“Còn chưa biết tin gì